Vì thế, cô Lan chờ mãi chờ mãi, thông báo thuyên chuyển cô ta lên huyện mãi không truyền xuống.
Cô ta thật sự ngồi không yên, quay về tìm bố chồng giúp cô ta đi cửa sau.
Bố chồng cô Lan nghe xong lập tức mua bao thuốc lá và rượu, dẫn cô ta đến nhà hiệu trưởng Chu nghe ngóng tình hình.
Không ngờ đến cửa hiệu trưởng Chu cũng không có bọn họ tiến vào, nhìn thấy đồ trên tay bọn họ càng tránh như rắn rết.
“Không lễ không tết, mấy người đang làm gì đây? Bây giờ không thịnh hành chuyện này.”
Cô Lan và bố chồng nghe xong, lúc ấy trong lòng chợt hồi hộp, không hiểu lần trước hiệu trưởng Chu còn đảm bảo nói chuyện này nắm chắc trên người cô ta rồi, bọn họ quay về chờ lệnh thuyên chuyển là được, lúc này sao thái độ đột nhiên quay xe đúng 180 độ thế này.
Chồng cô Lan bày khuôn mặt tươi cười ra, “Đây không phải sắp đến tết Đoan ngọ rồi sao? Tôi nghĩ đứa con dâu này của tôi gả vào 2-3 năm rồi, rất nhiều nhà họ hàng bạn bè còn chưa từng đến, dẫn nó đến đây một chút, thuận tiện làm quen.”
Hiệu trưởng Chu lại không thèm nể mặt, “Nhà tôi và nhà ông vừa không thân thích cũng chả phải bạn bè, ông đi nhầm cửa rồi.”
“Hiệu trưởng Chu, ngài cũng thật biết nói giỡn, lần trước lúc hai chúng tôi đến, ngài còn không phải nói như vậy…”
“Cái gì mà lần trước? Tôi không biết các người đang nói gì.”
Không đợi ông ấy nói xong, hiệu trưởng Chu đã thay đổi sắc mặt, “Đi nhanh lên đi nhanh lên, lần trước Ủy ban cách mạng nhận được thư tố cáo, đang điều tra từng lãnh đạo trường, các người muốn hại tôi phải không? Ngộ nhỡ mọi người hiểu lầm thì làm sao?”
Cô Lan xưa nay là người ưa sĩ diện, cũng chưa từng ăn nói khép nép cầu xin người ta, lúc trước đều là bố chồng cô ta ra mặt làm chuyện này. Hôm nay nhìn thái độ của hiệu trưởng Chu, trong lòng cô ta đã bất mãn, chỉ là chịu đựng không biểu hiện ra ngoài.
Thấy đối phương dầu muối không ăn, còn không chút khách khí đuổi người, cô ta có chút không nhẫn nhịn nổi nữa.
“Bỏ đi bố, chúng ta quay về nghĩ cách khác. Luôn có người nói lời giữ lời, sẽ không nhận đồ rồi không làm việc, còn giả vờ không quen biết chúng ta.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt bố chồng cô ta khẽ biến, “Con nói bừa gì thế?”
Nhưng mà hiệu trưởng Chu đã nghe được.
“Muốn tìm ai thì tùy, tôi không tin thời điểm này còn có ai dám cho mấy người vào cửa. Bản thân không có đầu óc, để người ta gửi một phong thư tố cáo lên trên huyện, còn có mặt mũi oán người khác, tôi còn chưa oán cô liên lụy tôi đâu.”
Ông ấy hạ giọng, cười lạnh nói xong lời này rồi vung cửa một cái, nhốt hai người ở bên ngoài.
Vẻ tươi cười của bố chồng cô Lan nháy mắt cứng đờ trên mặt, hơn nửa ngày, mới trầm giọng hỏi cô ta: “Rốt cuộc con làm gì vậy, để người ta tố cáo lên Ủy ban cách mạng huyện?”
Trên mặt cô Lan vừa kinh hoàng vừa mờ mịt, “Con, con cũng không biết, ông ta cố ý lấy cớ chăng?”
Sự thật chứng minh, lời nói của hiệu trưởng Chu tuyệt đối không phải là tùy tiện nói chơi.
Ở nơi đầu sóng ngọn gió này, lãnh đạo các trường học đều rất cẩn thận, sợ không cẩn thận thì bát nước bẩn sẽ hắt lên người mình.
Đừng nói cô Lan chính là Lan Ngọc Phân trong thư tố cáo kia, đổi lại là người khác cũng không ai dám nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này.
Vốn dĩ cô Lan còn vô cùng đắc ý lập tức thành thật hơn, thậm chí cuối cùng nhớ tới phải dốc lòng cho việc học hành trong lớp.
Nhưng thanh danh của cô ta trong đám học sinh đã xấu, quan hệ với đồng nghiệp cũng không hòa hợp.
Đêm trước tết Đoan ngọ trường học hiếm khi phát cho giáo viên trứng gà làm phúc lợi, vậy mà không có một ai báo cô ta đi lấy. Chờ khi cô ta biết chuyện này chạy đến, trứng gà sớm đã chia xong rồi, nửa quả cũng không để lại cho cô ta.
Cô Lan tức giận không nhịn nổi, quay lại chất vấn giáo viên văn phòng vì sao không nói cho cô ta biết.
Chủ nhiệm lớp 6 lại cười lạnh một tiếng, “Không phải cô sắp lên huyện sao? Ngay cả mấy tiết gần đây cũng không dạy tử tế. Nếu sắp thăng chức rồi, còn cầm đồ của trường chúng tôi làm gì? Đi lên huyện mà lĩnh chứ.”
Lời này vừa nói xong, có người cười nói tiếp: “Tiểu Lan, không phải cô sắp thuyên chuyển rồi sao? Sao còn chưa đi lên huyện? Trường chúng tôi tìm xong giáo viên mới rồi, chỉ chờ cô đi thôi, không phải cô sẽ không đi chứ?”