Cho nên người này còn chưa ăn đủ dạy dỗ lại muốn làm phiền cô?
Cố Hàm Giang nheo mắt lại, đột nhiên chỉ vào bóng lưng Phó Quân, hô to: “Bắt ăn trộm! Có ăn trộm!”
“Ở đâu? Ăn trộm ở đâu?”
Người qua đường vây xem giật mình, có người nhìn xung quanh, có người sờ túi tiền của mình.
Mấy người Phó Quân cũng nhìn quanh theo, nhưng lại nghe thấy Cố Hàm Giang nói: “Cái người phía trước mặc quần áo vẻ mặt lén lút!”
Lời vừa nói ra, lập tức có người đuổi theo về hướng nhóm Phó Quân, “Đừng chạy! Nhanh chóng trả đồ cho người ta đi!”
Phó Quân nghe được câu đừng chạy kia, lúc ấy đầu óc lơ mơ, co cẳng bắt đầu chạy như bay.
Hai người đồng bọn của cậu ta thấy vậy cũng vô thức chạy theo.
Lần này mọi người càng khẳng định bọn họ là kẻ trộm, vội vàng đuổi theo, nhất thời cũng không có mấy người chú ý Tạ Miêu nữa.
Cố Hàm Giang không đuổi theo, anh liếc nhìn bóng lưng Tạ Miêu, xoay người không vào đoàn người, đi về hướng thôn Bắc Xá.
“Không phải cháu đi lên huyện hả? Sao nhanh như vậy đã quay lại rồi?”
Thấy Cố Hàm Giang đi rồi mà quay lại, bà Ngô rất bất ngờ.
“Hôm nay không bán nữa.” Cố Hàm Giang buông sọt, nói: “Bà cô, mấy đứa Thục Cầm hôm nay chạy đại hội thể thao, bà lấy những thứ này xào hai đĩa thức ăn, cháu đưa cho con bé và Tạ Miêu.”
Bà Ngô hiếm khi nghe được anh quan tâm người khác, vội vàng cười đáp một tiếng, lại nói: “Hai đứa cũng không ăn hết chỗ này, chỗ còn lại cháu đưa cơm xong, lên trấn bán chút đi, ít nhiều có thể kiếm chút tiền.”
Cố Hàm Giang lại từ chối, “Còn lại, nhà chúng ta ăn không hết thì tặng cho bà Tạ.”
“Được, đúng lúc hôm nay cháu cũng nghỉ ngơi một chút, đến trường học bọn Thục Cầm xem náo nhiệt đi.”
Một giờ sau, Cố Hàm Giang mang theo món ăn bà Ngô đã xào xong và mấy miếng bánh mì mới nướng, đi lên trấn Kiến Thiết một lần nữa.
Lúc đó Tạ Miêu mới đi ra từ nhà vệ sinh, bị mấy nam sinh chưa từng thấy gọi lại.
“Bạn học sinh này, xin chào, tôi có thể hỏi tên em là gì không?”
Dẫn đầu là một nam sinh tướng mạo nhã nhặn, khi nói chuyện với Tạ Miêu rất khiêm nhường, còn có chút ngượng ngùng.
Không biết vì sao, Tạ Miêu lập tức nghĩ đến lúc trước Phó Quân theo sau mông bắt chuyện với cô, buột miệng thốt lên: “Cậu không thể.”
Ặc…
Nam sinh nhã nhặn kia nghẹn họng, mấy người cùng đến với cậu ta cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Hồi lâu sau, mới có người cười gượng hòa giải: “Ha ha, bạn học này cậu thật hài hước.”
“Đúng vậy.” Mấy người khác cũng phản ứng lại, “Mấy bạn học chúng tôi đều là lớp 10, trước kia chưa từng thấy em, em là học sinh cấp hai phải không?”
Tạ Miêu cũng cảm thấy vừa rồi bản thân nói chuyện có hơi tổn thương người khác, lễ phép gật đầu, “Phải, em là học sinh cấp hai.”
Nam sinh có văn hóa kia bị người khác chọc eo, vội nói: “Khó trách trước kia chưa từng thấy em, xin chào, anh là học sinh lớp 10-1, Tử Bằng…”
“Xin hỏi lớp 8-3 đi thế nào?”
Lời của anh ta còn chưa nói xong, sau lưng Tạ Miêu đột nhiên có một âm thanh lạnh lùng chen vào.
Tạ Miêu ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Cố Hàm Giang hơi mím môi mỏng đứng sau lưng cô.
“Xin hỏi, lớp 8-3 đi thế nào?”
Không nghe được câu trả lời, Cố Hàm Giang trầm giọng hỏi lại lần nữa.
Đây là anh giả bộ không quen biết cô?
Giả bộ không quen biết cô còn hỏi cô đường đi, sao anh không tìm người khác? Chẳng lẽ cố ý làm phiền cô?
Trong lòng Tạ Miêu mắng thầm, ngoài miệng lại mượn cơ hội này thoát thân, “Tôi biết, để tôi dẫn anh đi.” Nói xong cười xin lỗi với mấy nam sinh, dẫn đầu đi về hướng mấy lớp khối 8.
Mấy nam sinh lập tức hô to đáng tiếc.
“Thật là, còn chưa hỏi được tên em ấy với lớp nữa, đã bị cắt ngang, người kia tới thật không đúng lúc.”
Nam sinh nhã nhặn mới giới thiệu được một nửa càng khó nén thất vọng, “Nếu không chúng ta về trước đi, sau này lại tìm cơ hội.”
Lát sau, mới có người nghĩ đến, “Em ấy biết lớp 8-3 ở đâu, nói không chừng là học sinh lớp 8, quay về chúng ta đến lớp 8 bên kia tìm thử xem, nói không chừng còn có thể tìm gặp được.”
Mấy người tính toán khá ổn, bên kia, mới vừa đi ra khỏi phạm vi tầm mắt của bọn họ Cố Hàm Giang lại dừng bước chân, “Tôi tới tìm Thục Cầm.”
Không phải anh hỏi lớp 8-3 sao? Sao lại thành tìm Ngô Thục Cầm rồi?
Tạ Miêu không nhịn được liếc nhìn anh nhiều một chút, “Ngô Thục Cầm sắp phải chạy 200m rồi, bây giờ đang ở sân thể dục làm nóng người.”
Cố Hàm Giang nghe vậy cũng chả nhúc nhích gì, cũng không có ý đi tìm Ngô Thục Cầm.
Tạ Miêu thấy vậy thì không để ý đến anh nữa, trực tiếp quay về vị trí lớp của mình.