Chủ tịch huyện Ngô càng nhìn càng hài lòng hơn, vươn tay với thư ký bên cạnh mình, thư ký lập tức đưa tới một phong bì đỏ chót.
“Trên huyện đã cân nhắc, đứa bé ngoan học hành chăm chỉ tích cực tiến bộ giống như cháu vậy, trên huyện đều sẽ hỗ trợ cả về tinh thần lẫn vật chất. Nơi này có tám trăm đồng tiền, cháu cầm đi, sau khi lên đại học chỉ cần học tập thật tốt.”
Giọng nói của ông không nhanh không chậm, cười đưa phong bì đỏ cho Tạ Miêu.
Nghe được con số tám trăm này, tất cả các dân làng đứng ở xung quanh vây xem lại hít một hơi khí lạnh.
Hàng năm thôn Bắc Xá trồng trọt kiếm công điểm*, sau vụ thu hoạch, nhận khẩu phần lương thực của từng nhà xong, thì đã không còn thừa bao nhiêu.
*công điểm: bắt nguồn từ các nhóm tương trợ sản xuất nông nghiệp được thành lập ở các vùng nông thôn sau khi thành lập Trung Quốc Mới và được sử dụng phổ biến trong các hợp tác xã sản xuất nông nghiệp và các xã của người dân nông thôn.
Bọn họ có ít tiền trong tay, đều là kiếm được từ các công việc trên lâm trường vào mùa đông, hoặc là lén lút mang bắp ngô trồng trong đất nhà mình, lấy trứng gà trứng vịt và một ít rau dại hái trên núi, trái cây rừng đi bán trên huyện, vất vả đổi lại.
Có rất nhiều người một năm cũng khó kiếm được một trăm đồng tiền, tám trăm đồng, muốn bảo người ta nhìn mà không thèm cũng khó.
Tất cả mọi người đỏ mắt nhìn Tạ Miêu vẻ mặt đoan chính dùng hai tay nhận lấy phong bì, xoay người liền đưa cho Vương Quý Chi, Vương Quý Chi mừng rỡ thấy răng không thấy mắt, cũng bắt đầu tính toán trong lòng.
Có tám trăm đồng tiền này, đủ vào đại học thì không nói, còn có thể thừa ra không ít.
Nếu đứa nhỏ nhà mình cũng có thể thi tốt như vậy, thì tương lai sẽ không phải lo lắng về bất kỳ điều gì.
Chủ tịch huyện Ngô gây ra động tĩnh lớn này, lại phát tiền thưởng cho Tạ Miêu ngay trước mặt nhiều người như vậy, cũng là hy vọng chuyện này có thể truyền ra ngoài, kích thích lòng nhiệt tình học tập của phụ huynh và học sinh, tương lai mang đến càng nhiều tin tức tốt cho huyện Hồng Hà.
Hơn nữa tám trăm đồng tiền này cũng không hoàn toàn là bởi vì Tạ Miêu trở thành trạng nguyên thi đại học.
Bởi vì cô học gần một năm ở Nhất Cao trên huyện, sau đó lại liên tục tặng không ít bài thi cho trường Nhất Cao trên huyện, số lượng người thi đỗ đại học ở huyện Hồng Hà năm nay nhiều hơn những năm trước hơn 30%.
Đáng tiếc có một số người chỉ nghĩ đi lối tắt, không muốn thử bất kì một phương pháp nào đòi hỏi cần phải trả giá nỗ lực.
Hoàng Liên Hoa ẩn trong đám người đang xem náo nhiệt, kéo Lưu Chiêu Đệ, nhỏ giọng hỏi: “Chị hai, có phải chị từng nói là, trước đây Miêu Miêu thi học sinh giỏi, thành phố cũng cho tiền thưởng là bốn trăm đồng tiền à?”
Vương Quý Chi không cho cô ta bước vào cửa nhà họ Tạ, bây giờ cô ta có việc đều ra ruộng đi tìm Lưu Chiêu Đệ, không ngờ đúng lúc gặp được chuyện này vào hôm nay.
Lưu Chiêu Đệ đang cực kì hâm mộ nhìn chằm chằm vào phong bì đỏ kia trong tay mẹ chồng nhà mình, nghe vậy thì không hề suy nghĩ đã gật gật đầu: “Ừ.”
Bốn trăm kia cộng thêm tám trăm, đừng nói nuôi một sinh viên, ở nông thôn cũng đủ để cưới vợ mấy lần rồi.
Hoàng Liên Hoa đảo mắt một cái, đè giọng nói xuống càng nhỏ hơn: “Vậy chị nói Miêu Miêu đã sớm từ hôn với nhà họ Cố rồi, thật à?”
Lúc này Lưu Chiêu Đệ quay đầu lại làm dấu bằng tay ý bảo cô ta im lặng: “Không phải chị bảo em đừng nói ra ngoài à?”
“Em chỉ đang hỏi chị một chút thôi, đây cũng không phải là nói ra ngoài nhỉ?”
Hoàng Liên Hoa thân thiết ôm cánh tay cô ta: “Sao em có thể quên lời dặn của chị hai chứ? Em chỉ đang tò mò rốt cuộc là thật hay là giả.”
Thái độ này khiến Lưu Chiêu Đệ rất thoải mái, cô ta quét mắt liếc xung quanh một cái, dùng tay che miệng: “Thật đấy. Em nói xem có phải đầu óc của một nhà Vệ Dân bọn họ có bệnh không?”
“Đúng là rất ngốc, nhưng đã từ hôn thời gian dài như vậy, cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Hoàng Liên Hoa gật đầu phụ họa, đột nhiên chuyển chủ đề: “Chị hai, chị cảm thấy Đại Phong nhà chúng ta thế nào?”
Lưu Chiêu Đệ không hiểu ra sao: “Đại Phong nhà em thế nào là sao?”
“Đại Phong nhà chúng ta và Miêu Miêu ấy.” Hoàng Liên Hoa mỉm cười cho cô ta một ánh mắt chị hiểu mà.