Tống Vân nhìn thấy thì thở phào nhẹ nhõm, quay lại phía sau bàn làm việc và ngồi xuống: “Hàm Giang, cô bé gọi điện thoại cho con lần trước chính là Miêu Miêu à?”
Cố Hàm Giang gật đầu không hề do dự chút nào: “Đúng.”
“Vậy con đi bệnh viện xem bệnh cùng...”
“Cũng là Miêu Miêu.”
Rõ thật là.
Tống Vân im lặng một lát, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi: “Con nói thật với mẹ đi, con muốn cưới Miêu Miêu, có phải bởi vì hôn ước và trách nhiệm không?”
“Không phải.”
Cố Hàm Giang trả lời chắc chắn như chém đinh chặt sắt: “Con muốn cưới cô ấy, không liên quan tới hôn ước.”
Lần này Tống Vân không phản đối, thậm chí bà còn cười nhẹ một tiếng, trong tươi cười tràn đầy tự giễu.
Bà luôn cảm thấy bố chồng quyết định đính hôn từ bé cho con trai, chính là con trai bị thiệt thòi, lại chưa từng hỏi qua rốt cuộc con trai nghĩ như thế nào.
Bà áp đặt suy nghĩ của mình lên trên người anh, còn vui mừng vì cuối cùng anh có thể thoát khỏi một cửa hôn nhân tâm bất cam tình bất nguyện. Kết quả vòng đi vòng lại, anh lại là người thật lòng muốn cưới Tạ Miêu, những suy nghĩ tự cho là đúng kia của bà quả thực là nực cười.
Tống Vân cảm thấy mình căn bản không hiểu rõ con trai mình, thậm chí có dạo còn xem nhẹ anh.
“Xin lỗi, đáng lẽ lúc trước chúng ta phải bàn bạc với con một chút, rồi mới ra quyết định.”
Cố Hàm Giang nghe vậy chỉ mím môi, không nói gì.
Tống Vân nhìn, điều chỉnh cảm xúc của mình một chút: “Nếu như vậy, mẹ xử lý công việc trong tay một chút, nhìn xem có thể xin nghỉ mấy ngày hay không, đi tới nhà họ Tạ cầu hôn. Tốt nhất cũng nói một tiếng về chuyện này với ông nội con, con xem là con đi nói hay là mẹ đi nói?”
“Con đi.”
Cố Hàm Giang còn chưa ngồi ấm mông đã đứng dậy từ trên ghế, vội vàng rời đi.
Tống Vân nhìn cánh cửa bị anh đóng lại, đột nhiên cảm thấy một trận bực mình.
Bàn bạc ổn thỏa chuyện đính hôn này, anh đã gấp không chờ nổi chạy lấy người, không hề nói một câu dư thừa nào với người làm mẹ như bà.
Hoá ra không phải vì Tạ Miêu, anh căn bản sẽ không tới tìm bà à?
Con dâu còn chưa có cưới đâu anh đã lập tức quên mẹ rồi!
Cố Định Sơn nghe nói muốn tới nhà họ Tạ cầu hôn một lần nữa, lại không kinh ngạc như Tống Vân.
Từ lần trước Cố Hàm Giang tới tìm ông vì việc của dì Viên, dù sao thì trong lòng ông đã có chuẩn bị.
Ông cụ rõ ràng vui mừng, còn đặc biệt sai dì chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ông làm nhiều thức ăn giữ cháu trai ở lại ăn cơm.
Khi Cố Hàm Giang về đến nhà, Tống Vân đã tan tầm, đang ngồi trên sô-pha ở phòng khách xem tivi.
Tầm mắt của anh vô thức rơi xuống điện thoại đặt trên bàn, lại nhớ tới Tống Vân nói với anh, lúc trước là Tạ Miêu đề nghị từ hôn.
Điều này khiến anh gắt gao mím chặt môi, cả người đều tản mát ra hơi thở không vui.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, ánh mắt Cố Hàm Giang khẽ động, đuổi tới nghe trước Tống Vân.
Kết quả lại là giọng nói của Cố Tùng Niên vang lên ở đầu bên kia.
Sắc mặt Cố Hàm Giang càng u ám hơn, đặt ống nghe ở trên bàn rồi trực tiếp vào phòng: “Mẹ, tìm mẹ.”
Tạ Miêu căn bản không ngờ tới, tới tận bây giờ, Cố Hàm Giang mới biết chuyện hai người bọn họ đã từ hôn.
Vài ngày sau khi gọi cuộc điện thoại kia, Cố Hàm Giang cũng không có tin tức, nhưng thật ra kết quả thi đại học của cô có trước rồi.
Ngày đó cô tranh thủ lúc buổi sáng nắng còn chưa quá gắt, đi ra bờ sông giặt quần áo một chuyến, vừa quay về đã bị Vương Quý Chi túm vào trong phòng: “Không phải cô của con mua cho con một cái váy may sẵn à, nói cái gì mà kiểu dáng của Hồng Kông bên kia ấy, con để chỗ nào nhỉ? Mau tìm ra thay đi.”
Tạ Miêu nghe vậy thì mở cửa tủ ra, không nén nổi khó hiểu: “Bà ơi, có chuyện gì sao?”
“Người trên huyện sắp tới đây, nói là có kết quả thi đại học rồi, tới chúc mừng con.”
“Chúc mừng con?”
Tạ Miêu suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể là mình thi cũng không tệ lắm, người trên huyện mới có thể đặc biệt đi xa như vậy đến thôn Bắc Xá để chúc mừng.
Nhưng cho dù như thế nào thì cô cũng không ngờ được, lần chúc mừng này lại sẽ long trọng như vậy.
Người trên huyện trực tiếp lái một chiếc xe tải nhỏ, trên xe treo lụa đỏ mang hoa hồng, ngoài ra còn có một biểu ngữ ở mỗi bên.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ thì Tạ Miêu cũng biết, chiếc xe này có bao nhiêu rêu rao khi chạy một đường từ trên huyện tới đây.
Nhưng cô tạm thời không có thời gian rảnh để lo những chuyện đó, bởi vì cô cũng giống như mọi người, đều bị nội dung viết trên biểu ngữ thu hút toàn bộ lực chú ý rồi.
“Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Tạ Miêu của huyện chúng ta đã trở thành thủ khoa trong kì thi tuyển sinh đại học toàn quốc lần thứ 80!”