Thấy đôi mắt hoa đào khẽ mở to và biểu cảm đáng yêu của cô, Cố Hàm Giang xoa ngón cái lên mu bàn tay cô, sắc mặt thả lỏng hơn chút ít, “Hỏi rồi, nhà trường nói những năm gần đây nhà nước sẽ tập trung tinh lực nâng cao kinh tế, triển vọng về việc làm trong lĩnh vực tài chính sẽ rất được trong tương lại.”
Vốn dĩ nếu chỉ giành được giải thưởng môn tiếng Anh thì cho dù được tuyển thẳng vào Bắc Đại thì Tạ Miêu cũng chỉ đăng kí những chuyên ngành liên quan đến ngôn ngữ.
Thế nhưng cô lại giành được hai giải nhất môn toán và tiếng Anh nên không chỉ báo danh được vào tất cả các trường cho tuyển thẳng, mà còn không bị giới hạn về chuyên ngành.
Tạ Miêu đã học môn học cơ bản là tiếng Anh hai kiếp người rồi, bây giờ cô cũng muốn phá cách đăng kí một chuyên ngành khác, thử một lĩnh vực khác.
Tạ Miêu nghe Cố Hàm Giang giới thiệu sơ qua vài chuyện ngành tham khảo mà anh nghe ngóng được xong, gật gật đầu ra hiệu mình sẽ cân nhắc thật kĩ, sau đó kéo áo sơ mi ướt nhẹp dính trên người anh, “Mới cuối tháng 4, buổi tối trời lạnh, em về mượn áo cho anh.”
“Không cần.” Cố Hàm Giang từ chối.
Nhưng Tạ Miêu đã rút bàn tay được anh nắm chạy xuống cầu thang.
“Lý Hưng Ba, trong phòng cậu có áo quần khô không? Cho tớ mượn một cái.”
Cô vừa vào phòng học là đi thẳng đến hàng cuối, tìm một bạn nam ở kí túc xá.
Vừa rồi Lý Hưng Ba cũng đã nhìn thấy Cố Hàm Giang, cậu nghe thế nháy mắt với Tạ Miêu, “Mượn cho bồ à?”
Tạ Miêu đã sớm đoán được phản ứng sẽ có trong lớp, bây giờ cũng không quan tâm nữa, chỉ nói rằng: “Nếu có thì cậu cho tớ mượn dùng, dùng xong tớ giặt sạch trả cậu.”
“Không cần giặt đâu, tớ sợ bị người ta đánh lắm.”
Lý Hưng Ba cười ha hả đứng dậy, “Cậu cần bây giờ luôn sao? Cậu đợi đây, tớ về phòng lấy đưa cho cậu.”
Tạ Miêu gật đầu, “Cảm ơn, tớ đi cùng cậu.” Cô về chỗ lấy dù.
Họ vừa đi thì trong phòng lại nhao nhao bàn tán.
“Tạ Miêu tốt với bạn trai quá, vừa lau nước mưa vừa đi mượn áo, tại sao tớ không có cô vợ như vậy chứ?”
“Thôi dẹp đi, cậu có đẹp bằng nửa bạn trai Tạ Miêu không? Cậu còn không bằng 1/10 người ta thì đừng nằm mơ nữa.”
Triển Bằng nghe những câu nói đó cũng chẳng nói gì, dọn dẹp xong đồ đạc, liếc nhìn chỗ ngồi trống không của Tạ Miêu rồi rời đi.
Kí túc xá nam cách tòa dạy học không xa lắm, hai người vội đi vội về, Tạ Miêu ôm áo sạch sẽ khô ráo trở về chỗ cầu thang, “Mượn được rồi.”
Áo cũng đã mượn được, Cố Hàm Giang cũng không nói gì nữa, cúi đầu bắt đầu mở cúc áo.
Tạ Miêu sững người, cứ cảm thấy không thể cứ nhìn chằm chằm người ta thay đồ, thế là nhẹ nhàng dời mắt đi.
Một tay Tạ Miêu luống cuống đón lấy áo sơ mi ướt, một tay đưa áo khô, nhưng khóe mắt lại liếc nhìn vòng eo rắn chắc đẹp đẽ và múi cơ rõ ràng trơn nhẵn của anh.
Trước kia Cố Hàm Giang gầy như vậy, bây giờ cũng đã có cơ bụng rồi ư?
Tạ Miêu ngẩn ngơ, tự dưng ý thức được người trước mặt năm nay đã 20 tuổi, và đã thoát khỏi dáng vẻ của một thiếu niên, trở thành một người đàn ông rồi.
Ngoài trời mưa vẫn rơi, Tạ Miêu che dù đưa Cố Hàm Giang đến chỗ tiếp đón, rồi mới trở lại trường.
Cũng may học sinh ngoại trú học xong tiết buổi tối thứ hai là đi ngay, chứ không nếu nhìn thấy hai người kề vai đội chung chiếc dù thì không biết biết bao con tim tan nát.
Dù vậy nhưng buổi tối, khi Tạ Miêu trở về vẫn bị rất nhiều bạn nữ thăm hỏi, “Nghe nói bạn trai cậu trông rất tuấn tú lịch sự, cực đẹp trai có thật không?”
Cô một mực treo nụ cười nhẹ xấu hổ, sau khi đối phó họ xong về phòng xem tình hình của Phó Linh thế nào.
Phó Linh đã ngủ rồi, hơi thở đều và dài, Tạ Miêu cũng không làm phiền. Không ngờ sáng sớm hôm sau Phó Linh vẫn ngủ li bì, gọi thế nào cũng không tỉnh, cô sờ mới biết Phó Linh lên cơn sốt.
May thay bên ngoài đã tạnh mưa, một đám người cuống quýt chân tay đưa cô ấy đến bệnh viện, đợi đâu vào đấy thì rồi đã hơn tám giờ.
“Tớ ở đây canh truyền nước, các cậu về lên lớp đi.” Tạ Miêu ngồi bên giường, nói với Kim Liên Ngọc, “Giúp tớ xin nghỉ với thầy, còn nữa, nếu bạn nam hôm qua đến trường tìm tớ thì cứ nói Phó Linh nhập viện, tớ ở bệnh viện nhé.”
Tạ Miêu biết, sau khi Cố Hàm Giang nhất định sẽ đến bệnh viện. Quả nhiên sau khi Kim Liên Ngọc về không lâu, anh đã xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh.
Vừa vào cửa, anh vô thức nhìn Phó Linh vừa mới tỉnh lại bên cạnh Tạ Miêu, sau đó ánh mắt đã cố định.
Nếu như ánh mắt đó như có thực thể, đến nỗi Phó Linh cũng nhận ra, thiếu chút nữa bị anh dọa sợ.
Trong lòng Tạ Miêu đã có dự đoán trước khi thấy cảm xúc của anh lộ ra bên ngoài, cô lén nháy mắt với anh, “Sao anh lại tới đây?” Nói xong quay đầu có chút xấu hổ nhìn Phó Linh, “Là đến tìm tớ.”
Cố Hàm Giang cũng nhận ra mình thất thố bèn nắm tay ổn định lại cảm xúc trên khuôn mặt, “Nghe nói bạn của em ốm, chỉ mình em ở đây trông anh không yên tâm nên đến xem.”