Chẳng phải Vu Đắc Bảo nói đã gặp một người rất giống với Phó Linh ở trên tỉnh sao?
Nếu như Phó Linh chính là em gái của Cố Hàm Giang, vậy thì nữ chính Kiều Hựu An trong nguyên sách thật sự giống vô cùng.
Khi trong lòng có suy đoán có thể nói là không tưởng như thế, Tạ Miêu đã ăn nửa bữa cơm còn lại trong sự lơ đãng.
Cô rất muốn liên lạc với Cố Hàm Giang ngay bây giờ, hỏi xem em gái anh ấy có đặc điểm nhận dạng nào.
Nhưng cho dù cô đến bưu điện gọi điện thoại thì bây giờ cũng đâu phải là cuối tuần, Cố Hàm Giang cũng không ở nhà, căn bản không nhận được.
Tạ Miêu cố ép bản thân bình tĩnh lại, quyết định trước tiên nên ám binh bất động, việc gì cũng phải đợi đến cuối tuần hỏi Cố Hàm Giang rồi hẵng hay.
Ngày hôm sau, hôm sau nữa cũng không thấy Phó Linh đi học, xem ra tình hình của ông cụ trong nhà thật sự không tốt.
Tạ Miêu bỏ đề thi thầy vừa phát vào hộc bàn của Phó Linh như thường lệ, rồi cúi đầu nhìn đề của mình tiện tay làm câu hỏi trắc nghiệm.
Bị toán bồi dưỡng dày vò lâu như thế, bây giờ nhìn lại những đề có độ khó bình thường thế này, chỉ cần tính miệng thôi cô cũng đáp đúng chính xác.
Cũng vì như vậy nên Tạ Miêu vô cùng tự tin đối với kỳ tuyển sinh đại học sắp đến vào hai tháng rưỡi nữa.
Làm trắc nghiệm xong, cô đang định điền vào chỗ trống thì đại diện môn môn hóa ôm tập đề mới chấm xong bước vào, “Tạ Miêu, Triển Bằng, lớp cũ gọi hai em đến văn phòng.”
Tạ Miêu đáp một tiếng bỏ bút xuống, sau đó đi lên tầng ba với Triển Bằng.
“Danh sách số người được tuyển thẳng đã có, đây là tất cả các trường và chuyên ngành có thể tuyển thẳng, hai em xem xem.”
Nghiêm Thục Phân vào thẳng vấn đề, đưa quyển tập đến trước mặt hai người, “Cái này trường chúng ta chỉ có một quyển, hai em tự điều chỉnh thời gian, cầm về nhà bàn bạc với phụ huynh muốn báo danh trường nào, sau đó đến tìm cô điền mẫu.”
Triển Bẳng không có động tĩnh, cậu nghiêng đầu nhìn Tạ Miêu, tỏ ý để cô cầm về trước.
Tạ Miêu đưa tay ra nhận, không nói gì.
Kiếp trước cô học trường cấp ba trọng điểm, trong lớp có không ít bạn được tuyển thẳng.
So với cuốn tập tuyên truyền được chế tác tinh xảo với những hình thù và lời văn, thì cuốn tập trong tay cô lại vô cùng mỏng manh và sơ sài.
Nhưng về bản chất thì chúng có chung ý nghĩa đại biểu, bề ngoài của cuốn tập trông thô sơ nhưng không hề ảnh hưởng đến thái độ nghiêm túc của cô.
Nghiêm Thục Phân sợ bọn họ không hiểu lắm về những ngôi trường này, thế là giới thiệu qua một lát với họ, hơn nữa còn liệt kê vài chuyên ngành đang hot bây giờ, “Chuyện này ảnh hưởng lớn đến cuộc đời các em nên nhất định phải thận trọng, trước cuối tuần sau đến báo là được.”
Thấy hai người nghiêm túc gật đầu, cô giáo mới lấy ra hai phong bì da trâu, cười nhẹ, “Đây là tiền thưởng cho cuộc thi mà tỉnh trao tặng. Cho đi sẽ luôn được nhận lại, chúc mừng hai em đã thể hiện tài năng dựa vào nỗ lực của bản thân mình.”
Tỉnh chi bạo tay hơn nhiều, hai phong bì này rõ ràng dày hơn của thành phố không biết bao nhiêu.
Đặc biệt là cái của Tạ Miêu, nếu như bên trong toàn là tiền thì nó cũng phải gần 1000 tệ.
Không nghi ngờ gì đây là một khoản tiền lớn, Tạ Miêu cảm ơn rồi nhận lấy, quyết định phải dành thời gian về phòng rồi khóa lại trong tủ.
Cho đến tiết tự học tiếp theo bắt đầu một lúc, hai người họ mới mang quyển tập và phong bì trở về từ văn phòng.
“Cậu định báo danh vào trường nào?” Triển Bằng hỏi Tạ Miêu khi đang đi xuống cầu thang.
Tạ Miêu chẳng cần nghĩ, “Tất nhiên là Bắc Đại rồi, cậu thì sao?”
“Tớ vẫn chưa biết.”
Triển Bằng lắc đầu, rũ mắt nhìn bậc thang dưới chân, trong ánh mắt đó không hề có sự vui mừng khi lấy được danh sách tuyển thẳng và tiền thưởng.
Tạ Miêu chỉ cho rằng cậu đang băn khoăn không biết nên chọn trường nào nên cũng không chú ý mà đưa quyển tập cho cậu, “Cái này cậu đem về xem trước đi, cuối tuần tớ mới về được, đến lúc đó cậu đưa tớ vẫn kịp.”
Thêm một ngày nữa, cuối cùng Phó Linh đã đi học lại, chỉ có điều trên tay trái găm một chiếc băng tay màu đen.
Tạ Miêu biết ông của cô ấy không qua khỏi và đã qua đời. Chỉ là kỳ thi đại học đã đến gần, đây là thời điểm quan trọng để ôn thi nước rút, cho dù là ai cũng không thể chậm trễ, có buồn hơn nữa thì cô ấy cũng chỉ có thể dồn nén cảm xúc vào trong tim.
Tình hình lúc này đến khuyên bảo cô ấy còn chẳng kịp thì làm sao Tạ Miêu có thể hỏi chuyện khác?
Huống hồ lúc bị đưa đi, em gái của Cố Hàm Giang chỉ mới bốn tuổi, chắc chắn ký ức rất mơ hồ.
Tạ Miêu cũng không dám xác định, nếu cứ hỏi bừa như vậy, ngộ nhỡ chẳng hỏi ra được gì mà ngược lại còn khiến cho Phó Linh nghi ngờ.
Khó khăn lắm mới đợi đến nghỉ ngơi cuối tuần, Tạ Miêu vừa về nhà là chuẩn bị đi gọi điện thoại cho Cố Hàm Giang.
Không ngờ trong nhà lại có khách, con dâu của nhà họ Lưu gần đó đang ễnh bụng bầu đứng trong phòng Vương Quý Chi.