Đến lúc đó để xem bọn họ tới cả hạng hai cũng không giành được, không biết sẽ khó coi tới cỡ nào.
Nghiêm Kiều nghĩ tới đó, ngồi vào chỗ phía bên phải khán phòng khá gần vị trí chính giữa, nâng tầm mắt là có thể bao quát hết mọi thứ trên sân khấu.
Chờ khi mọi người vào khán phòng đông đủ, ánh đèn được làm dịu lại, tất cả mọi người đều theo bản năng giữ im lặng.
Nghiêm Kiều nghe lời khai mạc của người dẫn chương trình mà chán chết đi được, mãi đến khi công bố kết quả môn Toán thì tinh thần mới dần dần phấn chấn.
Cuộc thi này có tổng cộng 4 môn, mỗi môn có 10 giải Nhất, 20 giải Nhì và 50 giải Ba.
Người dẫn chương trình theo thành tích từ thấp đến cao, bắt đầu công bố tên người đoạt hạng ba.
Nghiêm Kiều để ý một chút, phát hiện ra tỉnh Băng có mười mấy người tham gia, vậy mà chỉ có hai người giành được hạng ba.
Chẳng trách chỗ ngồi bị xếp tận phía sau, thành tích này đúng là làm người ta mất mặt mà.
Cô ta bĩu môi, trên sâu khấu những học sinh nhận giải thưởng hạng ba cũng đã đi xuống, người dẫn chương trình tiếp tục đọc: “Giành được hạng nhì trong cuộc thi toán học toàn quốc lần này gồm có: Hoàng Lập Quốc đại diện từ đội tỉnh Mân, Vu Đắc Bảo đại diện tỉnh Băng …”
Đại diện từ tỉnh Băng?
Nghiêm Kiều sửng sốt, ngẫm nghĩ phỏng chừng thành tích tốt nhất tỉnh Băng có được chắc cũng chỉ là hạng nhì nên cơ thể liền thả lỏng.
Ai biết được chưa bao lâu, người dẫn chương trình lại đọc tiếp : “La Tân, đại diện của đội tỉnh Băng.”
Lần này vị trí khá cao, La Tân đứng vị trí mười ba toàn quốc.
Trong mười người thì có bốn người nhận giải, tỉ lệ này không thấp, vẻ mặt Nghiêm Kiều có chút khó coi.
Phía bên đội tỉnh Băng, mấy giáo viên dẫn đội bắt đầu mỉm cười.
Thành tích của Tạ Miêu và Triển Bằng chỉ có thể tốt hơn La Tân và Vu Đắc Bảo, nhìn biểu hiện của hai người bọn họ, cuộc thi lần này thi chắc không đến nỗi tệ.
Bọn họ không thể nào không lọt vào top tám mươi, chỉ có một khả năng duy nhất là cả hai cùng giành giải nhất.
Quả nhiên, sau khi đọc lên bảy cái tên, người dẫn chương trình đã đọc đến tên Triển Bằng.
Bên chỗ đội đại diện tỉnh Băng bùng phát một tràng vỗ tay và la hét, mấy bạn nam đúng gần Triển Bằng ôm chầm và cười nói chúc mừng cậu ta.
Triển Bằng đứng dậy, vô thức hướng ánh mắt nhìn về cô gái ngồi ở trước mặt.
Tạ Miêu mỉm cười dịu dàng nhìn cậu ta, “Chúc mừng” giọng điệu vô cùng chân thành.
Triển Bằng cũng mỉm cười, nâng nâng cằm hướng lên phía trước, “Tôi lên sân khấu trước chờ cậu.”
Bên này đội tỉnh Băng reo hò vui vẻ, bên kia Nghiêm Kiều cau có mặt mày.
Đây là vận may quái quỷ gì vậy, thế mà lại thi một phát là đoạt ngay giải nhất, lại còn vị trí thứ ba toàn quốc.
Phải biết rằng, đội của tỉnh bọn họ bọn con trai là giỏi môn toán nhất, nhưng cũng chỉ đứng vị trí thứ sáu toàn quốc.
Nhưng không để cô ta phải nghĩ ngợi thêm nhiều, tên người ở vị trí thứ nhất và thứ hai cũng đã được đọc lên, “Phương Tiểu Vũ đến từ đội Bắc Kinh, Tạ Miêu từ đại diện của đội tỉnh Băng.”
Sao lại là đội đại diện tỉnh Băng nữa vậy?
Nghiêm Kiều không dám tin vào tai mình, mấy giáo viên trước mặt cô ta cũng kinh ngạc.
“Hai người giành giải nhất, một người hạng nhất toàn quốc và một người thì hạng ba toàn quốc, năm nay tỉnh Băng thi đấu tốt quá nhỉ.”
“Đúng là thi đấu rất tốt, để tôi tính xem nào, tỉnh của họ có mười người tham gia cuộc thi thì đã có sáu người có giải thưởng.”
“Tỷ lệ giành giải thưởng sáu mươi phần trăm, năm ngoái mấy tỉnh đạt thành tích tốt cũng ở tỷ lệ này.”
Trong sự quan tâm của toàn khán phòng, Tạ Miêu ôm lấy Dương Hiểu Xuân đang kích động và mấy người bạn học khác, mang theo nụ cười tự tin bước lên sân khấu.
Mà ngay khi Tạ Miêu vừa xuất hiện, những hàng ghế phía đầu tiên của khán phòng đột nhiên im lặng.
Có một giám khảo tiếng Anh không kiềm chế được mà ồ lên một tiếng, “Đây không phải là cô bé thue6t1 trình rất giỏi đó sao?”
“Thuyết trình?” người ngồi kế bên giáo viên ấy sửng sốt, “Cô bé ấy còn tham gia thi cả môn tiếng Anh?”
“Có tham gia.” Giáo viên đó nói, “Không chỉ tham gia mà còn là người duy nhất vượt qua tất cả bình chọn và đạt điểm tối đa.”
“Tiếng Anh của em ấy giỏi vậy sao? vậy chẳng phải em ấy sẽ giành giải ở cả hai môn thi luôn à?”
Những người chung quanh cũng chỉ ngạc nhiên, nhưng bất ngờ là Nghiêm Kiều khi ngay cái nhìn đầu tiên nhận ra đó là ai, cô ta liền ngồi ngay ngắn ngay lập tức.
Nửa người cô ta nghiêng hẳn về phía trước, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn lên sân khấu. Đường như làm như vậy thì sẽ có thể xé đi lớp ngụy trang của Tạ Miêu, biến cô trở thành một người khác.