Một chiều lều đơn giản dùng vải áo mưa dựng lên ngay cổng vào trường đại học Bắc Kinh, vẫn còn đặt vài chiếc ghế dùng tạm thời làm điểm đăng ký tạm trú.
Ngay khi các đội tuyển của tỉnh đến, trước tiên họ phải đăng ký tại đây, sau đó các học viên phụ trách lễ tân sẽ được đưa về chỗ ở của họ.
Vừa mới làm việc với đội của hai tỉnh xong, một cậu bạn đeo kính không nổi nữa liền nới lỏng cổ áo sơ mi. “Mọi người đến gần đông đủ rồi nhỉ?”
“Gần đủ rồi” Cậu bạn phụ trách đăng ký lật xem sổ đăng ký. “Bây giờ vẫn còn thành phố Giang, tỉnh Quế, tỉnh Điền là mấy nơi khá xa, nhưng mà ngày mai là khai mạc kì thi rồi, trễ nhất là tối nay kiểu gì mọi người cũng phải có mặt.”
“Xem như cũng xong cả rồi.” Cậu bạn đeo mắt kính phì ra một hơi dài, đứng dậy lấy cái ly đi đến phòng nước gần nhất để lấy nước.
Cậu ta vừa rời đi, Tiêu Miểu bưng hai ly nước trở về.
Tiêu Miểu lấy một ly trong số đó nhét vào cái lỗ trên bàn, còn mình lấy một ly kia ngồi ở trên ghế trong góc, thổi rồi uống một ngụm nhỏ.
Mấy tên con trai gặp nhau, nháy mắt với nhau, trong nụ cười có chút mờ ám.
Lúc này, có người nhớ tới chuyện lúc nãy xảy ra ở cổng trường, quay đầu hỏi Tiểu Miêu: "Cậu cứ luôn ở chung một tổ với Cố Hàm Giang, có biết cô gái nhỏ khi cậu ấy dẫn đi là ai không?”
Động tác uống nước của Tiêu Miểu ngưng một chút, “Tôi không biết, có thể là em gái cậu ấy.”
“Chưa từng nghe Cố Hàm Giang có em gái nha.” Cậu bạn hỏi cô ta có chút không tin.
Chàng trai phụ trách ghi danh xoay bút trên tay, "Tôi nhớ cô gái đó hình như đến từ đội tỉnh Băng. Không phải nói Cố Hàm Giang đến từ tỉnh Băng sao? nói không chừng đó là em gái cậu ta.”
“Cố Hàm Giang từ tỉnh Băng thi lên đây?”
Một bạn nữ vẫn đang cúi đầu lật sách kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Nhà cậu ta không phải người ở đây à?”
Cuối tuần nào Cố Hàm Giang cũng về nhà, chuyện này lại phải chuyện bí mật gì.
Thậm chí còn có tin đồn trong trường rằng bố anh ta là một sĩ quan cấp cao trong quân đội và gia đình anh ấy ở Bắc Kinh chắc chắn là dạng tuyệt đối không thể trêu chọc tới.
Tất nhiên, có nhiều cô nàng thích anh ta như vậy, còn không phải vì biết rõ chuyện nhà cửa thật giả hay sao.
Bỏ qua chuyện thế sự không bàn tới, bản thân Cố Hàm Giang là một anh chàng vô cùng tài giỏi nổ bật.
Học hành giỏi giang, chuyên môn kỹ thuật vượt trội, tùy rằng bình thường ít tham gia các hoạt động, nhưng chỉ cần anh ta ra tay thì sẽ luôn luôn là người nổi bật nhất.
Lúc trước khi mấy sinh viên trong viện thi đấu bóng rổ, bạn học chung phòng của anh ta vô ý bị thương, nhất định phải nhờ anh ta giúp cho một lúc. Mọi người đều cảm thấy bạn chung phòng của anh ta liều lĩnh, nhưng anh cứ thế mà dập tắt toàn trận, bất ngờ đảo ngược lại tình thế.
Chưa kể anh ta còn có khuôn mặt đẹp trai như vậy, cùng với khí chất lạnh lùng khiến người ta luôn muốn đến gần và muốn tìm hiểu.
Nghe có một bạn gái hỏi, mấy cậu bạn trai cũng không cảm thấy kì lạ, “Cậu ta từ tỉnh Băng thi lên, hạng ba tỉnh Băng.”
“Hạng ba tỉnh băng? Ai chứ?"
Cậu bạn trai đeo kính lấy nước xong quay trở về vừa vặn nghe câu này, thuận miệng hỏi một tiếng.
“Là Cố Hàm Giang.” Có người giải thích cho cậu ta.
Cậu ta gật gật đầu, “Thì ra hạng ba tỉnh Băng.” Nghĩ tới gì đó liền hỏi mọi người, “Các cậu nói cô bạn ở tỉnh Băng kia có khi nào là đối tượng hồi học trung học của cậu ta không? tôi thấy hình như lúc cô gái đó túm lấy tay áo cậu ta, cậu ta tại chẳng hề trở mặt.”
Chẳng những không trở mặt, cậu ta còn nắm lấy ngón tay người ta, quan tâm người ta có lạnh hay không.
Trong lòng Tiêu Miểu có chút hỗn loạn, liền bất cẩn uống phải một ngụm nước nóng lóng là đầu lưỡi phỏng, đau đến nỗi mặt mũi nhăn nhó co dúm lại.
Cố Hàm Giang con người này trước tới nay là người cổ quái, chẳng ai nghĩ tới cậu ta còn biết đối xử với con gái như vậy, mấy cậu con trai tranh thủ trong lúc bận rộn có chút tò mò.
“Tôi vẫn cảm thấy đó là em gái cậu ta, với tính cách của cậu ta, tôi thật sự không tưởng tượng ra cậu ta còn có đối tượng kết hôn.”
“Được rồi, chờ cậu ta quay lại hỏi thì chả phải sẽ biết cô gái đó là ai sao? nếu không được thì hỏi người trong phòng bọn họ cũng được.”
Đang nói chuyện, có người ho một cái nhắc nhở mọi người, “Cố Hàm Giang trở lại rồi.”
Tiêu Miểu vừa nghe liền ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy ngay một bóng dáng to lớn sải bước dài đi đến, cô ta lại giả vờ rũ mắt uống nước.