Lương Vĩnh Ngôn hành động rất nhanh, buổi chiều cùng ngày lúc đến xem tự học liền mang theo mấy bài kiểm tra cho mấy người nhóm Tạ Miêu: “Các em làm trước mấy tờ này đi, làm xong thì qua tìm tôi lấy đáp án, tôi lại tìm thêm mấy bài khác cho các em.”
Cả nhóm nói cảm ơn rồi đón lấy, sau đó trở về chỗ ngồi của bọn họ trực tiếp mở ra dạng bài điên cuồng đánh trắc nghiệm.
Vu Đắc Bảo vốn có chút ngồi không yên, nhưng mỗi lần cậu ta muốn trốn để lười một lát, nhưng ngẩng đầu lên là thấy ngay Tạ Miêu và Triển Bằng đang chạy đua với thời gian để học. Hết cách, cậu ta chỉ có thể kiềm lòng lại rồi tiếp tục viết.
Lương Vĩnh Ngôn đưa một đợt năm bộ bài kiểm tra, đến cuối tiết một của buổi tự học đêm, mấy người bọn họ cũng đã làm xong.
Nhìn thấy ba người đến tìm mình để đối chiếu đáp án, Lương Vĩnh Ngôn cũng có hơi bất ngờ, “Buổi tối các em đã ăn cơm chưa vậy?”
“Ăn rồi ạ.” Ba người gật đầu.
Vậy bọn họ cũng làm nhanh quá rồi, nhất là Tạ Miêu và Triển Bằng, hai đứa trẻ này đều không chỉ tham gia mỗi một cuộc thi.
Chỉ không biết có phải là làm cho nhanh mà chểnh mảng chất lượng hay không.
Lương Vĩnh Ngôn đẩy đẩy gọng kính, nhận lấy bài kiểm tra của bọn họ rồi chuyên chú xem, sau đó chân mày khẽ nhướng nhướng.
Không ngờ, tỷ lệ chính xác của của bọn họ lại cao như vậy, nhất là cái em Tạ Miêu này...
Lương Vĩnh Ngôn chỉ vào một vài kí hiệu trên bài kiểm tra của Tạ Miêu, hỏi: “Mấy cái này nghĩa là gì?”
Tạ Miêu: Hình tam giác là chưa làm qua bao giờ nên không chắc, còn hình dấu sao là hoàn toàn không biết làm ạ.”
Lần đầu tiên Lương Vĩnh Ngôn thấy có học sinh lúc làm bài kiểm tra đánh dấu kí hiệu, để sau này xem kĩ lại mấy câu hỏi đó.
Đừng nói, ngoại trừ câu hoàn toàn không biết làm, cô gái nhỏ này làm mấy câu chưa nắm chắc lắm tỷ lệ chính xác cũng hơn một nửa.
Còn những câu cô không đánh dấu thì không câu nào sai, sức học đúng thật là không hoàn toàn vững chắc.
Trong lòng Lương Vĩnh Ngôn hài lòng, lại tỉ mỉ lật qua lật lại bài kiểm tra của Triển Bằng và Vu Đắc Bảo, chọn ra vài câu điển hình giảng giải cho bọn họ.
Số lượng nội dung của năm bộ bài kiểm tra không ít, thầy ấy lại giảng tỉ mỉ, chờ thấy nói xong, tiết một của giờ tự học đã sớm kết thúc.
“Hôm nay trước tiên tới đây đã, ai còn chỗ nào không hiểu, giờ tự học ngày mai lại đến hỏi tôi.”
Tạ Miêu cũng không vội về, lấy mấy câu mình làm sai ra bắt đầu chỉnh sửa lại.
Triển Bằng và Vu Đắc Bảo nhìn thấy cũng ngồi xuống chỉnh sửa lại bài kiểm tra, đợi Tạ Miêu làm xong hết mới đưa cô trở lại phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Lương Vĩnh Ngôn lại đưa cho nhóm Tạ Miêu bốn bộ đề kiểm tra, so với mấy bộ ngày hôm qua, độ khó của những bộ này có cao hơn chút xíu.
Ba người ngồi cạnh nhau, có câu nào không biết làm thì cùng nhau thảo luận, nếu hiện tại thảo luận không ra kết quả thì mới đi tìm thầy giáo.
Ngay cả khi họ ăn trên miệng cũng là công thức, đường phụ, khi thảo luận tới vấn đề mấu chốt còn lấy một cuốn sổ trên bàn ăn để viết ra.
Hạ Đào nhìn thấy, miệng cũng không nói gì, chưa đầy hai ngày, liền thu gom một xấp bài kiểm tra đưa cho Tạ Miêu, “Đây là số bài kiểm tra trong mấy tháng gần đây tôi làm qua, trên đó có luôn cả đáp án, cậu có thời gian thì thì lấy ra mà xem.”
Tạ Miêu chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta sẽ đặc biệt đưa bài kiểm tra cho mình, nhưng vẫn chân thành nói tiếng cảm ơn cậu ta, hỏi: “Số bài này cậu không đến nữa à?”
“Tạm thời không dùng đến.” Nụ cười rạng rỡ của Hạ Đào rất sạch sẽ.
Tạ Miêu gật gật đầu, “Vậy tôi sẽ nhanh chóng xem xong rồi trả lại cho cậu.”
Cảnh tượng này ít nhiều cũng khiến người khác khó chịu, đặc biệt là mấy cô nàng ở trường học số bốn.
Hạ Đào đẹp trai, học giỏi, tính cách cũng tốt, rất nổi tiếng ở trong trường.
Thêm cả việc cậu ta bị bệnh tim, khơi gợi mong muốn bảo vệ của mấy cô nàng yếu ớt bẩm sinh, vẫn luôn quan tâm chăm sóc cậu ta.
Như hiện tại, con trai trong nhà không chỉ bỏ lỡ mất cơ hội vì thân thể, mà còn ngu ngơ đem bài kiểm tra cho đối thủ cạnh tranh mạnh nhất. Thật giống như cải trắng non xanh nhà mình bị con heo nhà đối thủ đùn mất vậy, bọn họ có thể dửng dưng chấp nhận mới là lạ.