Quả nhiên, thầy Từ người hay phát biểu ở những buổi lễ trang trọng sau khi tóm tắt tình cảm ở phần đầu, sau đó đã báo cáo những kết quả xuất sắc đạt được ở trường trung học thứ hai: bảy giải nhất, 13 giải nhì và 25 giải ba.
Bảy giải nhất?
Tham gia kì thi chắc không ít người đâu nhỉ, nghe nói toàn tỉnh tham gia kì thi có cả ngàn thí sinh, hạng nhất cũng chỉ có 50 người.
Các bạn trong lớp không tham gia cuộc thi đều theo dõi, ngược lại những bạn tham gia đều nín thở chờ công bố kết quả.
Bắt đầu từ giải ba mỗi môn, các em được xướng tên bước lên sân khấu nhận giấy khen, phần thưởng, đón nhận những tràng pháo tay của mọi người.
Trong cuộc thi này, trường trung học thứ hai có bài thi tiếng Anh tốt nhất, ngoài Tạ Miêu, Phó Linh và Phùng Lệ Hoa cũng giành giải nhất.
Trần Lập Quốc thì giành giải nhì toán học và vật lý, nhận giấy khen và hai chiếc ly sứ xong cười nhe hàm răng trắng lóa.
Sau khi tất cả các môn học được phát thưởng xong, thầy Từ giữ Triển Bằng và Tạ Miêu ở trên sân khấu lễ.
“Trong cuộc thi này, Tạ Miêu đạt 97 điểm, thành tích tốt 93.5 thuộc về môn tiếng Anh và môn toán đứng vị trí hạng nhất toàn tỉnh, Triển Bằng được 93.5 điểm, thành tích tốt 92 điểm giữ vị trí hạng nhất môn toán và vật lý toàn tỉnh, tổng điểm đứng thứ 4 toàn tỉnh. Hai học sinh này sắp tham gia đội tuyển đại diện cho tỉnh ta trong cuộc thi kiến thức quốc gia năm sau. Chúng ta hãy gửi đến các em những lời động viên, chúc phúc bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt!”
Sau khi dứt lời, cả sân chơi im bặt, chỉ còn tiếng vỗ tay của thầy.
Thầy Từ sau khi vỗ vài cái mới phát hiện, khiến cho thầy ngại ngùng.
Mấy đứa học sinh này làm sao thế?
Có ba bạn đứng hạng nhất môn toàn tỉnh -- một bạn đứng tổng môn hạng 4 toàn tỉnh, lẽ nào không đáng để chúng nó hoan nghênh sao?
Mới nghĩ đến đó, một tràng pháo tay như sấm nổ từ bên dưới, xen lẫn vô số tiếng la hét và tiếng huýt sáo.
Kể từ khi kỳ thi tuyển sinh đại học khôi phục lại từ năm 1977, mặc dù trường trung học số hai vẫn duy trì tỷ lệ nhập học cao nhất thành phố, nhưng người thi đạt thành tích cao nhất trong tỉnh nhiều cũng chỉ đạt hạng hai mươi mấy. Những thứ này đều được đăng trên Đại sảnh danh vọng, ai không biết.
Trong trường một lúc xuất hiện ba bạn đứng hạng nhất môn toàn tỉnh, một bạn đứng tổng môn hạng 4 toàn tỉnh, không phải bọn họ không kích động, mà là từ ban đầu bọn họ còn chưa kịp hồi phục tinh thần.
Giữa những tràng pháo tay và cổ vũ, các học sinh lớp 11-2 đặc biệt phấn khích, Trần Lập Quốc vừa mới bước xuống khỏi sân khấu lễ vỗ tay đỏ cả lên.
Thầy hiệu trưởng Tằng đích thân trao tặng cho Tạ Miêu và Triển Bằng như một phần thưởng khi vào đội tuyển của tỉnh — mỗi người một cây bút máy Vĩnh Sinh* được đóng gói đẹp mắt.
Ngoài thương hiệu Parker nhập khẩu, Vĩnh Sinh hiện là thương hiệu bút máy tốt nhất và đắt nhất ở Trung Quốc. Năm 1979, trường học cũng không sung túc gì, trường trung học số hai đã lấy nó làm phần thưởng cho họ, đủ để thấy nhà trường đánh giá cao thành tích của họ như thế nào.
“Học tập cho chăm chỉ, tôi hy vọng cuộc thi quốc gia năm sau kết thúc, tôi vẫn có thể trao giải thưởng cho các em.” Hiệu trưởng Tằng động viên họ.
Tạ Miêu trịnh trọng gật đầu, “Em sẽ cố gắng chăm chỉ ạ.”
Hai người cầm giấy khen và phần thưởng đi xuống, Triển Bằng lập tức quay đầu lại và nói với Tạ Miêu, “Xin chúc mừng.”
“Cũng xin chúc mừng cậu.” Tạ Miêu cười đáp lại.
Cô cảm thấy chiến thắng đầu tiên của mình lần này có chút mưu lợi, dù sao thì cô cũng đã làm được nhiều câu hỏi thi ở Bắc Kinh hơn Triển Bằng. Nói về thực lực, Về sức mạnh, môn toán của Triển Bằng thực sự rất mạnh.
Nhưng cũng không đợi cô nói thêm, các bạn lớp 11-2 đã vây lại xung quanh.
Trần Lập Quốc cũng không quan tâm phái trên kia thầy có giải tán hay chưa, bước tới liền đấm Triền Bằng một trận “Cậu giỏi ha.”
Kim Liên Ngọc thì hướng thẳng người Tạ Miêu vỗ một cái, “ A A A hai môn đều hạng nhất toàn tỉnh luôn, Tạ Miêu cậu là thiên tài hả, mình lại là bạn cùng lớp với người hạng nhất toàn tỉnh, là bạn cùng phòng chứ, tôi phải về nhà bốc phét cả năm!”
Ngay cả người dịu dàng ít nói như Phó Linh cũng đỏ bừng mặt chạy đến ôm lấy Tạ Miêu, “Tạ Miêu, cậu giỏi quá, kì thi quốc gia năm sau cố lên!”
Kết quả vừa ôm xong đã bị một bạn nữ khác hưng phấn ép sang một bên," Đến lượt tôi, tôi cũng muốn được ôm hạng nhất toàn tỉnh! Hạng nhất à mình không có yêu cầu cao, chỉ cần cậu phù hộ cho mình thành tích đừng thi trượt, năm sau đậu đại học là được!”
Tạ Miêu không khỏi dở khóc dở cười, “Cậu xem mình là linh vật may mắn đó hả?”