Mặc dù cô và thiếu niên đẹp trai ốm yếu chỉ có duyên gặp mặt vài lần nhưng lại có ấn tượng rất sâu đối với cậu, cũng không biết tại sao cậu lại viết thư cho cô.
Còn đang nghi hoặc, cô đã nghe dì Viên hỏi như vậy, cô liền thuận miệng trả lời: “Cháu còn chưa tốt nghiệp cấp ba đâu.”
“Việc này cũng không thể nói như vậy, cậu người yêu của cháu ưu tú như vậy, lên đại học thì không biết có bao nhiêu cô gái nhớ thương đâu. Cháu không nhanh chóng giữ cậu ta đi, không sợ cậu ấy bị người bắt đi à?”
Dì Viên cười cô một câu, lại xách phích nước nóng trống không lên: “Hiện tại không để tâm, cẩn thận sau này khóc nhè đấy.”
Bây giờ Tạ Miêu đang vội vàng nâng cao bản thân để vào Bắc Đại, căn bản không có quá nhiều thời gian và sức lực để chia cho Cố Hàm Giang.
Lại nói, nếu Cố Hàm Giang thật sự là kiểu người có thể dễ dàng bị các cô gái bắt cóc đi, vậy cũng không đáng giá để cô thích, cần gì phải tốn tâm tư giữ lấy?
Tạ Miêu chỉ cười cười không nhiều lời, cầm hai bức thư đi lên tầng.
Trở lại phòng ngủ, cô mở thư của Hạ Đào trước.
Chữ của Hạ Đào cũng đẹp như người cậu vậy, xinh xắn, thanh tú, thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ.
Mở đầu bức thư, đầu tiên cậu lại trịnh trọng nói cảm ơn Tạ Miêu một lần nữa vì ngày đó cô đã giúp đỡ cậu, nói với Tạ Miêu rằng bởi vì uống thuốc kịp thời nên lần này cậu phát bệnh cũng không có gì đáng ngại, hiện giờ đã xuất viện quay lại trường học tiếp tục đi học.
Tiếp theo cậu nói cho Tạ Miêu biết, kì thi quốc gia sang năm sẽ diễn ra vào tháng tư, tỉnh quyết định năm sau sẽ bắt đầu thành lập đội tuyển cấp tỉnh để chuẩn bị thi quốc gia.
Năm nay, đội tuyển cấp tỉnh có sáu người mỗi môn, sang năm có thể sẽ mở rộng thành mười người. Cậu nghe nói cô thi Tiếng Anh không tệ ở thi vòng loại, vào top 10 toàn tỉnh, không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là có hi vọng vào đội tỉnh.
Sau khi lộ ra không ít tin tức mà có thể bên ngoài còn chưa biết cho Tạ Miêu trước, Hạ Đào mới viết trong phần cuối thư: “Tôi thật lòng yêu thích Tiếng Anh, tin rằng cậu cũng giống như tôi. Hy vọng có cơ hội trở thành đồng đội của cậu, Tạ Miêu, sang năm chúng ta gặp nhau ở đội tuyển tỉnh.”
Thật sự có nhiều tin tức trong bức thư này, Tạ Miêu xem lại hai lần, mới có thể tiêu hóa được.
Ăn một quả khế, trả một cục vàng*.
*Trong bản raw tiếng Trung là “cho tôi quả đu đủ, trả bằng những thứ tinh xảo”, đó là một ẩn dụ của sự cảm ơn lẫn nhau.
Không ngờ cô chỉ làm một chuyện nhỏ không tốn sức gì, thế mà Hạ Đào lại sẽ đặc biệt viết thư nói cảm ơn cô, còn tiết lộ với cô nhiều như vậy.
Tạ Miêu nghĩ rằng cho dù là xuất phát từ lễ phép hay là cảm ơn thì chắc là bản thân cô cũng nên viết thư trả lời đối phương.
Cô cất giấy viết thư vào lại phong bì, lúc này mới cầm lấy bức thư mà Cố Hàm Giang viết cho cô, dùng dao nhỏ mở ra.
Hiếm khi cô không nằm trên giường một người lén xem thư, nhưng tay đang mở thư của cô lại bỏ xuống, mày cũng hơi nhíu lại.
Hình như có chỗ nào không đúng!
Tạ Miêu đặt song song hai chỗ niêm phong của bì thư bằng da trâu ở chung một chỗ, cẩn thận so sánh một lúc lâu. Cô phát hiện rõ ràng dùng cách giống nhau để mở thư, chỗ niêm phong trên bì thư của Hạ Đào sạch sẽ, bức thư của Cố Hàm Giang lại có các vết dính rất nhỏ và giấy vụn, như là......
Như là mở ra sau đó dính lại lần thứ hai!
Trái tim Tạ Miêu nhảy lên đập thình thịch, vội vàng lấy toàn bộ thư mà trước đây Cố Hàm Giang viết cho cô ra.
Tổng cộng có năm bức thư, vậy mà mỗi một bức đều có dấu vết, chỉ là quá nhỏ, không cẩn thận so sánh thì căn bản không thể nhận ra.
Rốt cuộc ai lại mở thư mà Cố Hàm Giang viết cho cô ra rồi lại dính vào một lần nữa? Thư có cái gì đáng để người nhìn trộm sao?
Tạ Miêu nghĩ lại những người có khả năng tiếp xúc bức thư trên đường đi, trong quá trình vận chuyển có rất nhiều thư đặt cùng một chỗ, không dễ để động tay động chân. Có lẽ người dễ dàng lợi dụng sơ hở nhất chính là người đưa thư ở Bắc Kinh bên kia, người đưa thư phụ trách truyền tin ở thành phố Vọng Sơn bên này, còn có dì Viên.
Dì Viên......Dì Viên......
Loại cảm giác quen thuộc kia lại nổi lên trong lòng, Tạ Miêu nhíu chặt mày, nhất thời không nghĩ ra đã từng nghe qua ở chỗ nào.
Đúng lúc này, Kim Liên Ngọc cũng từ nhà quay lại: “Vừa rồi tớ đụng phải một người phụ nữ ở cổng trường, vừa nhìn thấy tớ thì ôm tớ khóc khiến tớ sợ quá, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì. Làm ầm ĩ một hồi lâu, kết quả là cô ấy nhận nhầm người......”
Vừa nhìn thấy thì ôm khóc......
Một đoạn cốt truyện trong sách đột nhiên hiện lên trong đầu Tạ Miêu, sau đó trái tim nặng nề rơi xuống.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố Hàm Giang: Thế giới này quá nguy hiểm, chỉ khi nhét cô vợ nhỏ vào trong túi, tôi mới có thể yên tâm! [Suy nghĩ sâu sắc]