“Tôi nói có, cậu tin hay không?” Tạ Miêu cười liếc mắt nhìn cậu một cái.
“Đương nhiên tin.” Trần Lập Quốc cầm lấy cái ly để súc miệng: “Cậu và Triển Bằng cố lên, tranh thủ giành hai giải nhất.”
“Kém nhiều điểm như vậy, thổi cái gì mà thổi?”
Vương Phương cười lạnh một tiếng, thu dọn đồ dùng rửa mặt loảng xoảng loảng xoảng, cầm ra ngoài.
Trần Lập Quốc bị làm cho không thể hiểu được: “Người này là ai?”
“Không biết.” Tạ Miêu nói.
Triển Bằng cũng lắc lắc đầu.
Trần Lập Quốc liền cúi đầu mắng một tiếng bệnh thần kinh, mở khóa vòi nước bắt đầu rửa mặt.
Kết quả là khi vào phòng thi Tạ Miêu mới phát hiện, trường học của bọn họ quả thật có thể lấy được giải nhất trận chung kết tỉnh lần này.
Cũng không biết là ai ra đề thi, vậy mà có vài câu hỏi tham khảo đề thi ở Bắc Kinh bên kia. Cô và Triển Bằng phát hiện ra đáp án viết sai kia, vậy mà lại bê nguyên xi vào trận chung kết lần này, muốn làm sai cũng khó.
Đây là lần đầu tiên Tạ Miêu tham gia thi tỉnh môn Toán nhưng tâm trạng thả lỏng một cách cực kì nhanh chóng, trả lời câu hỏi cũng rất suôn sẻ.
Khi còn gần hai mươi phút nữa là hết giờ thi, cô đã làm xong toàn bộ, còn có thời gian để kiểm tra lại bài thi một lần.
Tạ Miêu mang theo tươi cười ra khỏi phòng thi, nhìn thấy Triển Bằng, phát hiện vẻ mặt của cậu cũng nhẹ nhàng.
“Năm phần bảy.”
Triển Bằng nhỏ giọng nói một câu với cô, hai người nhìn nhau cười, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Có một khởi đầu tốt như vậy, khi thi Tiếng Anh vào buổi chiều, Tạ Miêu càng dồi dào tinh thần.
Nhưng thật ratrạng thái của Hạ Đào vừa gặp ngày hôm qua không tốt lắm, sắc mặt còn hơi tái nhợt
Khi Tạ Miêu sắp tới phòng thi, một giáo viên đang nói chuyện với cậu ở hành lang, dáng vẻ vô cùng lo lắng: “Sức khỏe của em thật sự không sao chứ?”
“Kiên trì đến khi thi xong, chắc là không thành vấn đề.” Hạ Đào nói, giọng nói mệt mỏi.
“Mang theo thuốc chưa?” Giáo viên nhíu mày hỏi cậu.
“Mang theo rồi ạ.”
“Vậy em chú ý một chút, cảm thấy không thoải mái thì nhanh chóng uống nhé.”
“Vâng.”
Hôm qua Tạ Miêu đã cảm thấy mặt Hạ Đào trắng đến mức không có máu, giống như cơ thể không khỏe lắm, không ngờ đúng là cơ thể cậu không khỏe thật.
Cũng không biết cậu như vậy thì có ảnh hưởng tới kì thi hôm nay hay không.
Tạ Miêu nghĩ, đang chuẩn bị vào phòng thi, giáo viên kia lại dặn dò Hạ Đào vài câu, rời đi với vẻ không yên tâm.
“Tạ Miêu.” Hạ Đào nhẹ giọng gọi cô ở phía sau.
Tạ Miêu dừng chân lại, quay đầu lại, Hạ Đào đã đi lên: “Tối hôm qua cậu ngủ ngon chứ?”
“Cũng được.”
Tạ Miêu gật gật đầu, thấy môi cậu mơ hồ chuyển thành màu tím, nhịn không được hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Hạ Đào cười với cô: “Tớ đã quen rồi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nhưng ý trong lời nói, chính là cậu không ít lần bị bệnh tật giày vò.
Dù sao thì cũng không thân, Tạ Miêu không biết nên an ủi cậu như thế nào, chỉ có thể cười lại: “Cậu tự chú ý nhé.”
Không bao lâu sau, cuộc thi bắt đầu, Tạ Miêu cũng không có tâm tư chú ý tới người khác, hoàn toàn cắm đầu vào bài thi.
Nếu muốn có tư cách được cử đi học Bắc Đại, vậy thì cần phải tham gia kỳ thi quốc gia vào sang năm. Chỉ khi điểm đủ cao, cô mới có thể được gọi vào đội tuyển của tỉnh.
Lần này Tạ Miêu không giữ lại một chút nào, bản thân có trình độ gì thì lấy trình độ ấy ra thi.
Hai tiếng nghe có vẻ dài nhưng thật ra trôi qua cực kì nhanh khi trả lời câu hỏi.
Chẳng qua là đề thi có chút khó, lấy tốc độ của Tạ Miêu cũng phải dùng gần một tiếng rưỡi mới làm xong.
Tạ Miêu kiểm tra bài thi một lượt từ đầu đến cuối, ngẩng đầu lên, lại phát hiện Hạ Đào ở chếch phía trước hơi cong người lại, giống như che ngực lại.
Cậu phát bệnh ư?
Tạ Miêu nhướng mày, đối phương cũng không dừng bút, mãi đến vài phút trước khi hết giờ thi, cậu mới hơi nghỉ ngơi một chút.
Tiếng chuông vừa vang lên, giáo viên liền đi xuống thu bài thi, khi đi đến bên cạnh Hạ Đào thì còn nhỏ giọng hỏi cậu hai câu.
Tạ Miêu vừa thu dọn đồ đạc vừa chú ý tới bên kia, mày nhăn càng chặt hơn.
Khi giáo viên rời đi, những người khác cũng lục tục ra khỏi phòng học, cô đeo cặp sách trên lưng đi đến bên cạnh Hạ Đào: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Vừa mới nói ra miệng, cơ thể cậu đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Tạ Miêu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu, nhanh chóng đặt cậu ở trên ghế trên một cách cẩn thận, học sinh còn chưa rời đi trong phòng học cũng bị việc xảy ra bên này làm cho hoảng sợ.
“Người này làm sao vậy? Thi không tốt nên bị kích thích ư?”
“Là Hạ Đào, có thể Hạ Đào phát bệnh rồi.”
“Sao cậu ấy lại phát bệnh ở đây vào lúc này chứ? Nhỡ đâu cậu ấy thi không tốt......”
Đã là khi nào rồi mà còn suy nghĩ tới chuyện thi tốt hay không tốt?
Tạ Miêu lạnh mặt: “Nói nhỏ một chút, cũng đừng vây quanh chỗ này, có thể là tim của cậu ấy không khỏe.”
Cô nói xong, cũng không quan tâm tới điều gì khác, duỗi tay đi lục cặp sách của Hạ Đào: “Các cậu có học cùng lớp với cậu ấy không? Có biết cậu ấy để thuốc ở đâu không?”
“Không biết.” Các bạn học nhao nhao lắc đầu.
Đúng lúc này, Hạ Đào suy yếu mở mắt ra một khe nhỏ, mấp máy môi một cách khó khăn: “Quần, túi quần.”
Tạ Miêu không hề suy nghĩ gì, trực tiếp chạm vào đùi cậu rồi mò vào trong, lấy bình sứ to cỡ ngón tay cái từ trong túi quần ra.