Trong mắt Cố Hàm Giang tràn ngập ánh sáng ấm áp, nhẹ nhàng cầm mép ảnh chụp để rút ra bên ngoài, cô gái nhỏ cong cong đôi mắt đào hoa lập tức đập vào mắt.
Phông nền là ở quán chụp ảnh với tấm vải đỏ cực kì bình thường, nhưng cô gái nhỏ mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, môi đỏ như chu sa, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp khiến cho bức ảnh này trở thành tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất.
Cố Hàm Giang nhìn, trái tim lập tức biến thành một vũng nước xuân, mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi.
Đúng lúc này, một tiếng thét kinh hãi vang lên sau lưng hắn: “Mẹ nó, ai mà đẹp như vậy?”
Cố Hàm Giang vừa thu lại ý cười vừa vội vàng úp ngược ảnh chụp lên trên mặt bàn, lạnh lùng quay đầu lại.
Nhóm bạn cùng phòng đều biết tính cách của anh có chút quái gở, không quá thích giao tiếp với người khác, cũng chưa từng thấy dáng vẻ sắc bén như vậy của anh.
Người nọ bị nhìn đến mức da đầu tê rần, vội vàng pha trò: “Đó chính là vợ chưa cưới của cậu nhỉ, cậu cũng thật có phúc.”
“Ừ.”
Cố Hàm Giang trả lời một tiếng, quay đầu lại cất tấm ảnh đi, lại rút giấy viết thư ra.
Bạn nam nhẹ nhàng thở ra, cũng không dám nhìn lén, nhanh chóng chạy về chỗ của mình.
“Ôi, vợ chưa cưới của Cố Hàm Giang thật sự đẹp như vậy à?” Có người dùng cánh tay chọc hắn một cái.
Bạn nam lòng còn sợ hãi mà nhìn về phía Cố Hàm Giang ở bên kia, gật gật đầu, giọng nhỏ gần như không thể nghe thấy: “Thật đấy.”
Hắn vừa nói như vậy, mấy người khác càng tò mò hơn, quả thực là ruột gan cồn cào.
Dựa theo kiểu tính cách này của Cố Hàm Giang, rốt cuộc là kiểu tiên trên trời nào mới có thể được anh để ở trong lòng?
Đúng lúc này, Cố Hàm Giang đang đọc thư thì gọi một tiếng mà không hề ngẩng đầu lên: “Trương Lượng.”
Bạn nam vừa mới nhìn lén lập tức ngồi thẳng người lên theo bản năng: “Làm sao vậy?”
Cố Hàm Giang: “Tôi nhớ rõ cậu nói là bố cậu thích sưu tầm tem, cậu có biết năm nay đã phát hành những bộ tem nào không?”
Trương Lượng không ngờ anh muốn hỏi cái này, sửng sốt: “Cậu hỏi tem làm gì?”
“Không có gì.” Cố Hàm Giang nói: “Miêu Miêu cảm thấy đẹp, thích.”
Trương Lượng: “......”
Các bạn nam khác trong phòng ngủ: “......”
......
Quốc Khánh vừa trôi qua không bao lâu, Tạ Miêu đã nhận được thư của Cố Hàm Giang.
Bìa thư căng phồng, ban đầu cô còn hoài nghi là chẳng lẽ người nọ đột nhiên trở nên lắm lời. Kết quả là mở ra nhìn một cái, bên trong chứa mấy bộ tem, đều mở đầu bằng chữ T, mới phát hành năm nay.
Trong đó còn có một bộ T41 vừa mới phát hành tên là yêu khoa học từ nhỏ gồm sáu cái và một cái cỡ nhỏ, Tạ Miêu nhớ rõ hình như đời trước đã nghe ai từng nói qua, về sau cái tem cỡ nhỏ này sẽ bán được hơn một vạn một cái.
Chẳng qua cô chỉ khen một câu tem đẹp, anh liền gửi tới cho cô nhiều như vậy.
Tạ Miêu cắn miệng nhỏ, khóe môi lại không nhịn được liên tiếp cong lên trên.
Cô tìm một quyển vở mới kẹp tem lại cẩn thận, đặt cùng một chỗ với quyển sách “Kiêu hãnh và định kiến’’ kia ở trong hộp rồi khóa vào ngăn tủ, sau đó cầm bút, viết thư trả lời cho Cố Hàm Giang. Nói cho hắn biết bài thi và bài tập đều nhận được rồi, bản thân cô sắp phải lên tỉnh tham gia trận chung kết.
Thư trả lời gửi ra ngoài không tới mấy ngày, Tạ Miêu và Phó Linh, Triển Bằng cùng hơn ba mươi bạn học vượt qua vòng loại cùng nhau đi theo thầy cô ra ga tàu hỏa, chuẩn bị ngồi xe lên tỉnh thành tham gia trận chung kết.
Người dẫn đội ngoại trừ thầy Cao dạy toán, còn có Vương Chấn Hưng, Đường Quyên đã tranh thủ vài lần nhưng đều thất bại.
Mấy giáo viên mỗi người phụ trách vài học sinh, đứng ở cửa ga tàu hỏa đếm đi đếm lại số người, sợ bỏ sót người nào.
Tạ Miêu nghe có người lẩm bẩm rằng bản thân lớn như vậy, còn chưa đi lên tỉnh thành bao giờ, cũng không biết tỉnh thành là cái dạng gì, cô đột nhiên phát hiện mình xuyên qua đã mười mấy năm, cô đi xa nhất cũng chỉ mới đến thành phố Vọng Sơn.
Thật sự là ngẫm lại đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đang cảm thán ở trong lòng, cô đột nhiên cảm thấy một ánh mắt cực kì có cảm giác tồn tại dừng ở trên người mình.
Tạ Miêu quay đầu lại theo cảm giác, chỉ thấy một nhóm hơn hai mươi người của Dệt May cũng tới rồi, đang ở cách đó không xa, mà Vu Đắc Bảo đứng ở bên rìa đội ngũ đang chăm chú nhìn chằm chằm vào cô, không hề e dè chút nào.
___________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ha ha ha, không sai, bạn học Tiểu Cố còn chưa biết hắn và Miêu Miêu đã từ hôn rồi.
Trong lòng anh, Miêu Miêu vẫn luôn là vợ tương lai của anh.