Vương Phương đeo cặp sách quay lại lớp học, luôn cảm thấy có chút không ngẩng đầu lên được, chỉ sợ người khác hỏi thành tích của mình.
Nhưng câu đầu tiên khi bạn cùng bàn của cô ta nhìn thấy cô ta là: “Thế nào? Cậu vượt qua thi vòng loại chứ?”
Cô ta nghe vậy, da mặt cũng không khỏi run rẩy, một lúc lâu sau mới thốt lên một chữ trong sự truy hỏi tới cùng của đối phương: “Không.”
“Không qua á?”
Bạn cùng bàn của cô ta sững sờ, lại nhỏ giọng an ủi cô ta: “Không sao đâu, còn chưa có kết quả thi Tiếng Anh mà. Cậu không phải nói môn Toán không phải là sở trường của cậu, nếu hai môn đều qua thì sợ không gánh nổi à? Lần nay cậu chỉ cần chuẩn bị một môn Tiếng Anh, chắc chắn có thể đạt được thành tích tốt trong vòng chung kết.”
Vương Phương nghe vậy, đột nhiên lấy lại tinh thần: “Cậu nói không sai, còn có Tiếng Anh nữa.”
Lập ra góc Tiếng Anh, nói cho cùng thì chỉ có thể nói là có sáng tạo mà thôi, cũng không chứng minh cho việc Tạ Miêu kia chắc chắn sẽ đứng đầu trong kì thi Tiếng Anh.
Đối phương thi Toán tốt như vậy, xem ra đã bỏ ra nhiều công sức, có lẽ rất khó có thể đạt được điểm cao môn Tiếng Anh.
Vương Phương tỉnh táo lại, quả nhiên khi có thành tích môn Tiếng Anh, cô ta dùng thành tích tốt 80.5 điểm để giành vị trí thứ năm toàn thành phố.
Chỉ có điều giáo viên dạy lớp bồi dưỡng Tiếng Anh của bọn họ có tính cách tương đối ôn hòa, chỉ nói thành tích tốt nhất của trường bọn họ là vị trí thứ hai toàn thành phố, nhưng không nói vị trí đầu tiên là ai, thi được bao nhiêu điểm.
Có bạn học tò mò: “Vị trí đầu tiên không phải là Phùng Lệ Hoa của trường trung học số hai thành phố kia à?”
“Chắc là cậu ấy rồi, từ cấp hai cậu ấy đã luôn đứng đầu môn Tiếng Anh, trường chúng ta lần này không nắm chắc môn Tiếng Anh nhất.”
“Vậy không phải hiện tại trung học số hai thành phố đã có hai vị trí thứ nhất rồi à?”
Chỉ có bạn cùng bàn của Vương Phương nhỏ giọng nói thầm với cô ta: “Cậu đoán xem Tạ Miêu của trường trung học số hai thành phố kia được bao nhiêu điểm trong lần thi này?”
“Không biết.” Vương Phương cũng rất tò mò về chuyện này: “Nếu không thì cậu hỏi thầy một chút đi?”
Bạn cùng bàn của cô ta nghĩ một lát, còn thật sự giơ tay lên: “Thầy ơi, em nghe nói có một nữ sinh mới chuyển tới trường trung học số hai thành phố vào học kì trước tên là Tạ Miêu, lần này cậu ấy thi được bao nhiêu ạ? Có lọt vào top 10 của thành phố không ạ?
“Em hỏi Tạ Miêu?” Giọng nói của giáo viên trên bục giảng dừng một lát.
Vương Phương nhìn thấy vẻ mặt này của thầy ấy, còn tưởng rằng Tạ Miêu thi quá kém, thầy ấy không biết nên bắt đầu nói từ đâu, hai mắt sáng lên trong nháy mắt: “Đúng vậy thầy ơi, Tạ Miêu kia thi thế nào ạ? Có thông qua vòng loại không ạ?”
Tạ Miêu dùng con điểm 92 đạt được vị trí thứ nhất toàn thành phố trong vòng loại, trên mặt cô ta kinh ngạc nhưng thật ra đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Vệc khiến cô ta không thể chấp nhận nổi chính là, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn ngồi vững vị trí thứ nhất vậy mà lần này lại không lọt vào top 10 toàn thành phố.
Phùng Lệ Hoa rất muốn nhịn xuống, nhưng nước mắt không chịu khống chế, rơi xuống tí ta tí tách, nhanh chóng làm ướt quyển vở ghi chép đặt trên mặt bàn.
Cô ta nhận lấy, nhưng không lau nước mắt, siết thật chặt trong lòng bàn tay, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể kìm nén không bật khóc thành tiếng.