Tạ Miêu lạnh mặt không nói một lời, trực tiếp đưa cho bà cụ một cái xẻng.
Bà cụ dứt khoát thả dao phay xuống, xúc xẻng phân mà Đại Hoàng đi ở trong sân, trực tiếp hất lên người Hoàng Liên Hoa.
Cũng không biết là ngẫu nhiên hay là bà cụ tức giận nên hất quá chuẩn, một bãi phân chó còn nóng ấm đập thẳng lên mặt Hoàng Liên Hoa không nghiêng không lệch, còn dính một ít ở khóe miệng bà ta.
Hoàng Liên Hoa lau chùi đi theo bản năng, chờ khi nhìn rõ là cái gì, lập tức nôn ọe: “Bà muốn chết à, thế mà lấy cái này….”
“Cô lại nói mò một câu, có tin tôi trực tiếp nhét vào trong miệng cô không?”
Vương Qúy Chi cáu kỉnh cắt lời bà ta, tiếp tục vung xẻng lên: “Cô cút đi cho tôi, cút khỏi nhà họ Tạ chúng tôi!”
Hoàng Liên Hoa chạy thẳng ra ngoài dưới ánh mắt xem trò vui và chỉ trỏ của người xung quanh, trong lòng tức tối như thế nào thì tạm thời không nhắc tới.
Sau khi Vương Qúy Chi hoàn toàn đuổi người đi rồi, lập tức giận dữ trừng mắt với Lưu Chiêu Đệ đang chưa rõ tình huống gì đứng ở trong sân: “Đã nói với cô là ít qua lại với người nhà mẹ đẻ của cô bao nhiêu lần rồi? Nếu cô còn dám để cho loại người độc ác này tới nhà chúng ta, cô lập tức thu dọc đồ đạc cút đi với cô ta đi!”