Chàng trai đứng trước cửa có mái tóc ngắn gọn gàng, lông mày sắc bén như kiếm, đôi mắt sâu hút như đầm nước lạnh, đẹp trai đến mức sắc sảo.
Rõ ràng là ngày hè nóng nực, nhưng anh đứng thẳng tắp ở nơi đó lại như mũi kiếm lạnh lẽo bổ thẳng trước mặt.
Tạ Miêu bị cái nhìn như có thực thể gì đó của cậu khiến cho ánh mắt của cô vô thức lóe lên. Khi cô đang muốn tránh đi thì tự dưng nhận ra có gì đó không đúng.
Chẳng phải Cố Hàm Giang đi tỉnh rồi ư? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Không đúng, cho dù anh không đi tỉnh, thì cũng không nên ở trước cửa lớp bồi dưỡng toán trường trung học số hai thành phố của bọn cô chứ.
Trong thời gian Tạ Miêu đang ngây ngẩn thì Triển Bằng đã thấy chàng trai đang đứng ở cửa theo ánh mắt của cô, “Cậu quen à?”
Tạ Miêu không hề có ý che giấu sự ngạc nhiên trên mặt, bất kì ai cũng có thể nhìn ra đây không phải là phản ứng bình thường khi nhìn thấy một anh chàng lạ hoắc.
“Quen.”
Tạ Miêu gật đầu, đang định bước nhanh ra đó, chàng trai đã đưa ngón tay thon dài lên, mặt không chút biểu cảm gõ cửa phòng học đang mở rộng, “Làm phiền một chút, tôi tìm Tạ Miêu.”
Giọng nói của anh hơi lạnh, giống như một cơn gió ùa vào, phút chốc khiến căn phòng trở nên yên ắng.
Những con người đang nằm đơ trên bàn như xác chết, hoặc là đang nói chuyện, hoặc là thu dọn đồ chuẩn bị ra về đều nhìn về phía cửa.
Sau đó, từng cái đầu lại đồng loạt nhìn về phía Tạ Miêu, “Tạ Miêu, tìm cậu kìa.”
Tạ Miêu cứ cảm thấy ánh mắt của mọi người tựa hồ hơi hóng hớt, cô vội vàng đi ra khỏi phòng, “Thế tớ đi trước đây.”
Đến khi không cảm nhận được những ánh mắt dõi theo phía sau, cô mới thở phào một tiếng, hỏi Cố Hàm Giang: “Sao anh lại đến đây?”
Cố Hàm Giang mím môi, vốn dĩ có chút không muốn nói chuyện, nhưng khi khóe mắt liếc thấy bóng người phía sau Tạ Miêu thì anh lại đổi ý.
Anh nhíu mày, vừa như là không vui, vừa như là đang cố gắng suy nghĩ gì đó, một lúc lâu mới nhẹ giọng, “Miêu Miêu, gặp anh làm em không vui sao?”