Lưu Chiêu Đệ nói gì thì con trai của mình cũng không nghe, tức giận đến khóc lóc làm loạn một hồi, buổi tối tách chăn gối của mình và Tạ Vệ Quốc, một cái đặt lên giường, một cái phóng lên đất xa lò sưởi, cách khá xa.
Tạ Vệ Quốc cũng không thèm để ý, ngược lại còn khen Tạ Kiến Hoa: “Bây giờ nhìn xem, cuối cùng cũng có dáng vẻ đàn ông rồi đó.”
Tạ Kiến Hoa không nói chuyện, yên lặng nhéo tay, ngày hôm sau lúc lên núi làm việc càng dốc sức hơn nữa.
Nhưng đã gần cuối năm, một ngày cuối của năm cũ, đại hội dọn rừng Hà Đông được nghỉ.
Cũng ngày này, Tạ Vệ Dân cầm ghi chép chấm công, tính toán cùng đội, kết toán tiền kiếm được cả năm cho mọi người.
Ba anh em nhà họ Tạ cũng đi theo, mỗi người đều được chia 3 đồng 4.
Lần đầu tiên kiếm tiền dựa vào chính đôi tay của mình, Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung hưng phấn không thôi, vuốt mấy tờ tiền giấy kia, bàn bạc xem phải xài như thế nào.
“Anh muốn mua kem bảo vệ da cho bà, còn có mẹ với chị nữa.” Tạ Kiến Hoa nói.
“Chị em không thiếu kem bảo vệ da.” Tạ Kiến Trung nói “Nếu không ngày nào đó chúng ta vào huyện, xem có dây buộc tóc hay kẹp tóc mới hay không?”
Chỉ có Tạ Kiến Quân không nói chuyện.
Tạ Kiến Hoa cùng Tạ Kiến Trung thấy vậy, hỏi cậu: “Sao vậy? Chưa nghĩ được phải xài thế nào sao?”
“Không phải.”
Tạ Kiến Quân lắc đầu, ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hai người: “Anh Kiến Hoa, Kiến Trung, các anh có từng nghĩ chúng ta cực khổ làm nhiều như vậy mà chỉ được 3 đồng, nếu kiếm được 100 thì phải tốn bao lâu không?”
Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Trung không nói.
Đúng vậy, bọn họ mệt chết mệt sống làm nhiều ngày như vậy, mới kiếm được ba đồng tiền. Nếu không có Cố Hàm Giang giúp lấy giấy nợ về thì 100 đồng tiền kia phải để bố mẹ bọn họ vất vả bao lâu mới có thể trả được?
“Kiếm tiền thật không dễ dàng, về sau vẫn không nên đánh bạc nữa.” Tạ Kiến Quân nói.
“Đám người kia là rùa rụt cổ, không một lòng một dạ ở một nơi, chúng ta cũng không nên đi nữa.” Tạ kiến trung lẩm bẩm.
Tạ Kiến Hoa lại nhấp môi, nắm chặt 4 đồng trong tay: “Không đi, về sau không đi nữa.”
Mấy người cầm tiền mình kiếm được mua quà cho người nhà, khiến Vương Quý Chi vui mừng khen bọn họ.
Mà lúc không lên núi, bọn họ cũng không giống trước kia cả ngày đều chơi không thấy bóng dáng ở bên ngoài. Có thời gian thì đều ở nhà làm bài tập đọc sách, lâu lâu còn giúp người lớn cho gia súc ăn, khiến người đến chúc tết vô cùng hâm mộ.
Ngay cả Hứa Văn Lệ cũng hỏi Tạ Miêu: “Bọn nhóc sao vậy? Bị kích thích gì à?”
Tạ Miêu cười: “Chắc là linh hồn được thăng hoa.”
Thăng hoa hay không thăng hoa thì Hứa Văn Lệ không hiểu, nhưng lần này cô ấy tới để chia sẻ sự thiếu thốn của mình với Tạ Miêu.
“Trước kia Tào Khiết làm trò với người thân trong nhà với người ngoài đều khoe thành tích của mình, em nói cho chị chưa? Năm nay cô nhỏ của em lại khoe tiếp, kết quả sau khi nghe em thi tốt hơn của cậu ta thì vẻ mặt rất buồn cười. Thím nhỏ của em cũng vậy, lần trước thím ấy còn nói Tào Khiết giỏi hơn em, bình thường dạy em không ít, lúc này lại không dám nói gì ha ha ha.”
Tạ Miêu tưởng tượng dáng vẻ đổi sắc của Tào Khiết ở trước mặt mọi người, cũng cong mắt cười.
“Vừa lúc em đã đến rồi, em làm xong bài tập chưa? Chuẩn bị bài cho học kỳ sau chưa? Không có thì ở lại hai ngày…”
Hứa Văn Lệ: “…”
Nói ba câu cũng không rời học tập, chị Miêu Miêu là sự tồn tại đáng sợ gì vậy?
Càng khiến cô ấy hoảng hốt hơn là khi em trai Hứa Dũng của cô ấy tìm bọn Kiến Hoa đi chơi như trước, ba đứa nhỏ ham chơi kia cũng hỏi cậu làm bài tập xong chưa, lần này thi cuối kỳ được hạng mấy.
Hứa Văn Lệ cảm thấy Tạ Miêu có thể có độc, sẽ lây bệnh, haonf toàn không dám ở nhà cô lâu.
Tạ Miêu cũng không bắt em trai mình ở nhà học tập, chủ yếu trong thời gian ăn tết cũng không có chuyện gì, ở bên nhau đánh bài rất nhiều. Cô thà rằng đánh với họ chứ không muốn thả họ ra.
Lúc Cố Hàm Giang vào cửa nhà họ Tạ, Tạ Kiến Trung đang che trán kêu rên: “Không được, chị nhẹ tay chút. Cứ chơi như vậy mãi thì em bị chị búng sưng mất.”
Tạ Kiến Quân lại không chút lưu tình đè cậu: “Đã chịu chơi thì phải chịu thua, ai kêu em không đánh lại chị. Chị em giữ giúp chị, chị mau búng đi.”
Nhìn thấy Cố Hàm Giang, Tạ Kiến Trung nhưng vớ được cọng rơm cứu mạng: “Chào anh Hàm Giang, ăn Tết vui vẻ, anh về lúc nào vậy?”
Cậu buông bài thoát ra, chạy ra thấy một vật hình chữ nhật trong tay Cố Hàm Giang.