Sau đó, cậu ta trơ mắt nhìn Tạ Miêu giải ra bài thứ tư.
Cậu ta nuốt nuốt nước miếng, hỏi Lưu Đại Giang bên cạnh: “Là đáp án này sao?”
“Ừ.” Lưu Đại Giang nhẹ nhấp môi, gật đầu.
Ánh mắt nam sinh kia nhìn Tạ Miêu đã thay đổi.
Ai cũng nói kết quả của Tạ Miêu tốt, thầy Lý chủ nhiệm lớp họ cũng thường xuyên lấy Tạ Miêu để đả kích bọn họ. Nhưng không tận mắt nhìn thấy thì đúng là không thể tin được, cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp này thế mà lại trâu bò như thế.
Lớp (3) giải ba bài, Tạ Miêu cũng giải ba bài. Không chỉ dùng cách ngắn mà còn hoàn toàn khác họ.
Ánh mắt của các bạn học lớp (1) càng sáng, quả thực là nở mặt nở mày.
Thậm chí Trịnh Chí An còn nhỏ giọng thúc giục: “Nhanh lên Tạ Miêu, còn hai bài cuối cùng, cậu xem lại xem có thể làm bài thứ hai không.”
Tạ Miêu ngừng bút: “Tôi sẽ không làm hai bài này.”
“Cậu cố ý nhường bọn tôi sao?”
Lưu Đại Giang đen mặt, rất không vui.
Đối với cậu ta, một học sinh học giỏi lại đầy tự trọng thì việc này còn mất mặt hơn việc thua trận.
“Tôi không nhường cậu.” Tạ Miêu lắc đầu: “Đề hình bài thứ hai và thứ nhất tương tự nhau, bài thứ năm cũng có thể dùng cách giải của bài thứ tư, không cần phải làm lần thứ hai.”
Cô đẩy vở đến trước mặt họ: “Những đề này không phải quá khó, chỉ là các cậu không tìm đúng cách giải. Các cậu xem bước giải của tôi rồi làm tương tự với bài thứ hai và thứ năm xem, có phải rất đơn giản hay không.”
Mọi người vội thò lại gần xem, ngay cả Lưu Đại Giang và nam sinh kia cũng mượn giấy và bút tính thử.
Thực mau, Lưu Đại Giang là người đầu tiên tính ra đáp án chính xác, ánh mắt phức tạp mà nhìn Tạ Miêu: “Cậu rất giỏi.”
Tạ Miêu chỉ cảm thấy trước kia mình đã làm đề thi học sinh giỏi, biết dạng đề nên mới có lợi hơn người khác mà thôi.
Cô khép cất bút đứng lên: “Các cậu xem trước đi, tôi trực nhật.”
“Đi thôi.”
Lâm Hạo ở cạnh nhìn cả buổi đột nhiên nói: “Cậu vừa khỏi bệnh, đừng chạm vào nước lạnh. Hôm nay tôi trực nhật giúp cậu, cậu có thời gian thì chỉ bài cho tôi, bài thi làm hai ngày trước có vài chỗ tôi chưa hiểu lắm.”
Từ Hải cũng cản cô: “Đúng vậy, nếu cậu đồng ý chỉ bài cho tôi thi sau này ngày trực của cậu tôi lo hết.”
Bạn học xung quanh nghe xong chỉ nở nụ cười, ngay cả nam sinh lớp (3) kia cũng hùa theo: “Tạ Miêu cậu giỏi quá, thành tích của tôi cũng tạm được, sao không ai chủ động giúp tôi làm việc nhi?”
“Biến sang một bên đi.” Trịnh Chi An đá cậu ta một cái: “Nếu cậu có thể tốn ít thời gian giải ba bài này như thế thì tôi sẽ trực giúp cậu.”
Tạ Miêu bị mấy người vây bên trong, như sao quầng bên trăng, nhìn rất loá mắt.
Tào Khiết vừa hâm mộ vừa ghen ghét mà nhìn một hồi lâu, móng tay véo vào lòng bàn tay.
Để cậu ta đắc ý mấy ngày, khi có kết quả thi cuối kỳ rồi thì cũng tới lượt mình thôi.
Mà Hồ Thúy Nga thấy Lâm Hạo chủ động giúp Tạ Miêu trực nhật, mặt đen lại.
Vào lúc này, bạn cùng bàn còn hỏi cô ta: “Không phải cô ta nói Tạ Miêu làm không được sao?”
Hồ Thúy Nga bị nghẹn mức nói không nên lời.
Vì sao ai cùng bàn với cô ta đều hướng về Tạ Miêu nhỉ? Những người này bị Tạ Miêu cho uống bùa mê thuốc lú gì rồi?
Làm theo cách của Tạ Miêu, rất nhanh bọn Trịnh Chí An đã có lời giải cho bài hai và bài năm.
“Dùng cách này đúng là đơn giản, ngày hôm qua Đại Giang tính hai bài kia, giấy tính phải đếm theo số trang.”
Đôi mắt nam sinh lớp (3) kia nhìn Tạ Miêu cũng sáng lên, hoàn toàn là vẻ mặt của em trai cuồng si.
Lưu Đại Giang cũng nói: “Cuối kỳ thi tốt, tôi chờ xem hạng của cậu ở thành phố.”
Hai người nhanh chóng về lớp trước khi chuông reng, về phòng học lớp (3), lập tức bị bạn học trong lớp vây lại.
“Thế nào thế nào? Lớp bọn họ chắc cũng làm không ra nhỉ?”
“Tôi nói đề này quá khó, vốn không phải cho người làm. Những thứ như thế nên mang đi để mọi người khỏi đau đầu.”
Thậm chí có còn hỏi: “Các cậu kêu Tạ Miêu làm chưa? Mỗi ngày thầy Lý đều khen cậu ta học môn nào cũng giỏi, kiểm tra toán cấp ba được điểm tối đa, chắc lúc này cậu ta cũng làm không ra nhỉ ha ha ha.”
“Ai nói cậu ấy không làm được?” Nam sinh đi cùng Lưu Đại Giang không vui.
Các bạn học chờ xem náo nhiệt cũng trợn tròn mắt: “Ý gì? Tạ Miêu làm được ư?”
Bọn họ không tin nổi mà nhìn Lưu Đại Giang: “Thật chứ?”
“Thật.” Lưu Đại Giang gật đầu.
“Làm được mấy bài?”
“Làm hết năm bài, dùng cách còn đơn giản hơn chúng ta nữa.”
Mọi người không tin, vội xem bước giải Lưu Đại Giang và nam sinh kia chép về.
Sau đó không lâu ——
“Mẹ nó! Sao tôi lại không nghĩ được vậy nhỉ?”
Những học sinh học giỏi trong lớp (3) tranh nhau truyền đọc đáp án của Tạ Miêu, đồng loạt quỳ trước Tạ Miêu.
Bên lớp (1), Tạ Miêu mới thảo luận các kiểu giải dạng đề như vậy với bọn Trịnh Chí An và Từ Hải, Hứa Văn Lệ tối mặt bước vào từ ngoài, vào cửa liền túm chặt Tạ Miêu: “Chị Miêu Miêu em có việc cần tìm chị.”