Chắc chắn không thể nói thật, có điều đầu tiên Ngô Thục Cầm cũng đã tìm sẵn một lý do tốt cho mình rồi.
“Ngày hôm qua không cẩn thận làm rơi bẩn mũ lên đất, tôi đã giặt sạch, vẫn chưa có khô.”
Đương nhiên, có khi toàn bộ mùa đông mày cũng sẽ không khô đâu QAQ.
Đã đưa đồi rồi, có dùng hay không thì là chuyện của người khác, Tạ Miêu cũng không hỏi nhiều.
Nhưng còn Cố Hàm Giang, thừa dịp mấy đứa nhóc nhà họ Tạ bắt lấy tuyết ven đường rồi đùa giỡn với nhau, anh im hơi lặng tiếng đi tới bên cạnh Tạ Miêu.
“Cảm ơn mũ và khăn quàng cổ của dì.”
Anh nói, dừng lại một chút, hỏi cô: “Đẹp không?”
Câu đẹp không này không đầu không đuôi, Tạ Miêu cũng không rõ anh nói gì.
Cố Hàm Giang vẫn giữ vững vẻ mặt không hề thay đổi, giống như lơ đãng hỏi về khăn quàng cổ.
Tạ Miêu lập tức phản ứng lại, có chút không thể tin được mà chớp mắt.
Quen biết lâu như vậy, cô không ngờ một người quái gở lạnh nhạt như Cố Hàm Giang lại để ý tới bề ngoài của mình như vậy.
Nhưng anh cũng chỉ vừa mới lớn, lớn cỡ như những người bạn học đời trước của cô mà thôi. Nếu không trải qua mười năm trước, hẳn anh vẫn thích chơi đùa, tuy rằng có chút chín chắn nhưng vẫn chưa thoát khỏi độ đuổi tính tình trẻ con.
Tạ Miêu cẩn thận đánh giá đối phương một hồi, gật gật đầu: “Trông cũng khá đẹp.” Trong đôi mắt đào hoa chứa một chút ý cười.
Cố Hàm Giang lập tức cảm thấy trái tim như bị cái gì nhẹ nhàng đâm một cái, dái tai có chút nóng lên.
“Cậu cũng rất đẹp.”
Anh không khỏi trầm giọng, nói xong lại nghĩ đến gì đó, giấu đầu lòi đuôi nhìn mũ Tạ Miêu một cái.
“Phải không.” Tạ Miêu cười sờ sờ quả cầu chỉ trên đỉnh đầu, dáng vẻ cong cong mắt có chút kiêu ngạo: “Tôi cũng cảm thấy tay nghề đan len của mẹ tôi rất tốt, vừa móc vừa đi mũi.”
Tạ Miêu vốn trắng bẩm sinh, màu đỏ lại tôn da, gương mặt bé bằng bàn tay có khi còn trắng hơn tuyết.
Cố Hàm Giang nhìn, bất giác nói theo lời cô: “Tay nghề của dì đúng là tốt thật.”
Dừng một chút lại thêm một câu nữa: “Tay của cậu cũng khéo, giống dì vậy.”
Tạ Miêu khéo tay?
Ngô Thục Cầm nghĩ đến ống đựng bút trên bàn anh họ nhà mình, mắt trợn trắng hướng lên trời.
Ánh mắt của anh ấy không bình thường? Hay là vì khen Tạ Miêu mà luyện được chiêu nói dối không đỏ mặt rồi à?
Mấy ngày tuyết rơi ngày càng ngày càng ngắn, khi đoàn người tới trấn trên thì trời mới hoàn toàn sáng lên.
Lúc này, mũ len và khăn quàng cổ xinh đẹp của Cố Hàm Giang và Tạ Miêu cũng tạo ra sự chú ý.
Dù sao len sợi khó mua, người bình thường đều mặc mũ bông bình thường và khăn quàng cổ bằng bông dệt.
Mà Tạ Miêu và Cố Hàm Giang lại nhìn rất đẹp, hai người còn cao gầy, đứng một chỗ thì giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Sau khi mọi người lên xem, có một người phụ nữ choàng khăn quàng cổ, hai tay để trong áo bông không khỏi nhìn bọn họ: “Khăn quàng cổ của hai đứa thật đẹp, các con đến cục dân chính kết hôn hay sao mà lại mặc đồ mới như thế?”
Bởi vì trên xe quá chen chúc nên cô ấy không thấy hai người còn mang cặp, còn tưởng họ là đôi vợ chồng son.
Tạ Miêu nghe xong thì vẻ bối rối hiện lên trên mặt, vừa muốn mở miệng giải thích thì xe đột nhiên xoay cua.
Không biết ai vướng cô một cái khiến cô đứng không vững, xém chút đã ngã lên người ngồi bên cạnh.
Cố Hàm Giang vội đỡ cô một phen, nghiêng người bảo vệ cô, đồng thời cũng ngăn cô khỏi người phụ nữ kia.
“Em không sao chứ?”
Trên xe quá ồn ào, anh ghé lên tai cô mà hỏi. Bởi vì dựa quá gần nên trong lúc xóc nảy, thậm chí đôi môi còn đụng phải lỗ tai nhỏ nhắn của cô.
Tạ Miêu có chút không tự nhiên, vội xoay đầu qua bên cạnh: “Không sao.”
Sau đó cô nghe người phụ nữ phía trước lớn giọng nói: “Người trẻ bây giờ không giống bọn ta lúc trước gì cả. Ông lão nhà tôi đều sĩ diện đến chết, không chỉ cách tôi xa 2m ngoài đường, tôi bị ngã, ông ấy cũng chưa bao giờ đỡ.”
“Giống ông nhà chị, hai đứa con trai nhà tôi lớn như thế nhưng chẳng bao giờ giúp tôi gì cả.” Một người phụ nữ khá lớn tuổi bên cạnh cũng gật đầu theo: “Có điều cô bé và cậu bé đó thật đẹp, tương lai sinh con chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Hai người nói nói, nói đến chuyện hai vợ chồng nhà ai có vẻ ngoài thế nào, sinh con thì có điểm tốt của bố mẹ, da trắng rồi còn cao, Tạ Miêu nghe vậy thì cạn lời.
Dì à mắt của dì có vấn đề sao?
Mặc đồ đỏ thì nhất định là đi kết hôn sao? Mũ khăn quàng cổ không khác nhau lắm thì là đồ đôi sao?
Chẳng lẽ bọn họ không thể giống anh em sao?
Chậc, hình như bọn họ không giống thật……
Chỉ có Ngô Thục Cầm vừa kịp thấy Cố Hàm Giang thì cười ha hả trong lòng.
Tạ Miêu quả nhiên có độc, bây giờ anh Hàm Giang không chỉ có thể trợn tròn mắt nói dối mà còn học được chiêu ném đá giấu tay.
Ba người tới trường học, Cố Hàm Giang đưa hai người đến cửa phòng học rồi mới trở về.
Tạ Miêu vừa vào cửa thì liền thấy có mấy người đứng xung quanh Trịnh Chí An, vây quần bên chỗ Lưu Đại Giang lớp (3).
“Đề này của cậu ở đâu vậy Đại Giang. Sao lại khó thế?” Trịnh Chí An vừa cúi đầu giải đề vừa nhíu mày hỏi nam sinh bên cạnh.
“Đều từ chỗ bạn học của chị tôi, bạn học của chị ấy hình như có người học ở thành phố.”
Lưu Đại Giang nói, hỏi Trịnh Chí An: “Thế nào? Có làm được không?”
Trịnh Chí An cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi nghĩ đã.”
Từ Hải cũng cầm vở mà nghiêm mặt: “Đại Giang cậu nói thật với tôi đi, cậu làm được mấy bài rồi?”
Lưu Đại Giang còn chưa nói, một nam sinh lớp (3) khác bên cạnh cậu ta cười thúc giục: “Được rồi, mấy bài này làm khó lớp chúng tôi cả một ngày rồi, nếu cậu có thể làm được thì tôi phục.” Nói xong còn dựng thẳng ngón cái.