Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 161

Trước Sau

break
Phòng học lớp 11.7 nằm ngay bên cạnh sân thể dục, Tạ Miêu mới ra ngoài cùng thầy Lý không bao lâu, Ngô Chính đã chú ý.

“Anh Hàm Giang, anh xem đó có phải Tạ Miêu hay không?”

Cố Hàm Giang đang làm bài cũng dừng bút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hôm nay cô gái nhỏ mặc một bộ áo lông đỏ, đi trên sân thể dục đầy bùn đất, chói mắt nhất trong khu gạch đen này.

Không cần nhìn chính diện, chỉ cần nhìn bóng dáng cao gầy yểu điệu kia, Cố Hàm Giang chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.

Chung quanh có nữ sinh đang khe khẽ nói nhỏ.

“Xem áo lông của nữ sinh kia kìa, màu đỏ rực, thật là đẹp.”

“Đẹp thật, tiếc là sợi len đắt quá, nhà tớ lại nhiều con, không thể mặc nổi.”

“Tớ thấy không phải không mặc nổi, không phải em trai cậu cũng mặc một bộ màu lam sao?”

Ngô Chính Phương nghe xong, liền cười nói với Cố Hàm Giang: “Người ta đều trọng nam khinh nữ, nhà bà Tạ lại trọng nữ khinh nam. Tôi nhớ khi còn nhỏ về nhà bà chơi, còn nghe Thục Cầm lẩm bẩm gì mà Tạ Miêu lại mặc quần áo mới rồi mua dây buộc tóc mới……”

Cậu ta nói mới nói một nửa, sắc mặt Cố Hàm Giang đột nhiên biến đổi, buông bút chạy ra khỏi phòng học.

Ngô Chính sửng sốt, cũng đi theo ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Cố Hàm Giang ôm Tạ Miêu sắp sửa té ngã vào ngực.

Vừa rồi Cố Hàm Giang đã phát hiện Tạ Miêu không đúng lắm.

Sau khi cô tạm biệt thầy giáo, lúc xoay người thì thân thể đã lung lay, bước chân trên đường càng lảo đảo.

Quả nhiên khi đỡ được cô, anh liền phát hiện cô gái nhỏ trong lòng ngực mềm như bông, còn đang không ngừng run rẩy.

Trong lòng Cố Hàm Giang căng thẳng, vội cúi đầu dò xét tình hình của cô.



Tạ Miêu khép hờ mắt, khuôn mặt đỏ bừng, trán nóng hổi, rõ ràng đã phát sốt.

Anh lập tức cởi áo khoác mình: “Em đợi một lát, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”

Tạ Miêu nghe vậy, nỗ lực căng mí mắt, dùng một đôi mắt đào hoa mê mang nhìn anh, như cố gắng phân biệt người ở trước mắt.

Đúng lúc này, Ngô Chính Phương đuổi tới từ phía sau: “Em ấy bị sao vậy?”

“Phát sốt rồi.”

Cố Hàm Giang vội cẩn thận giao Tạ Miêu cho cậu ta, kêu cậu giúp đỡ, anh thì nhanh chóng cởi áo khoác lồn bên ngoài, khoác lên người Tạ Miêu.

“Cậu xin nghỉ phép giúp tôi, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện.”

Anh nói rồi bế Tạ Miêu lên, rời đi.

Ngô Chính Phương chạy theo hai bước, nghĩ đến cái gì thì lại chạy trở về: “Cậu chờ đã, tôi đi kêu Thục Cầm đi cùng cậu.”

Vừa lúc tiết tiếp theo của Tạ Miêu là thể dục, cậu mới xoay người, nhìn thấy em họ nhà mình, vội vẫy tay tay với cô ta.

“Thục Cầm em lại đây một chút, mau!”

“Sao vậy?” Ngô Thục Cầm nghi hoặc chạy tới.

Ngô Chính lập tức chỉ về Cố Hàm Giang đang sải bước ở phía trước: “Tạ Miêu phát sốt, em với anh Hàm Giang đưa cô ấy đi bệnh viện đi.”

Lúc Ngô Thục Cầm và Cố Hàm Giang đưa Tạ Miêu đến bệnh viện, cô đã sốt đến độ mất nhận biết, bắt đầu nói sảng.

Cố Hàm Giang đặt cô lên giường bệnh, cô lại bắt lấy ống tay áo anh theo bản năng: “Đừng đi.”

Bàn tay nhỏ thấm mồ hôi, không có một chút sức lực nào nhưng lại như Chú Định Thân, khiến Cố Hàm Giang chỉ đứng im tại chỗ.

Dường như cảm thấy anh đã bất động, cô gái nhỏ nhắm mắt rồi lại sờ soạng, ôm tay anh vào lòng ngực.



“Tôi lạnh… Tội khó chịu quá…”

Cô khóc thút thít bĩu môi, âm thanh vừa nhẹ vừa nhỏ, giống con mèo nhỏ ngượng ngùng.

Cố Hàm Giang thì cứng đờ người, dái tai dần dần nóng lên.

Cô gái nhỏ dậy thì rất tốt, dù cách một lớp áo lông, anh vẫn có thể cảm nhận được hai khốu nhô ra kia.

Sự mềm mại, đẫy đà đó cứ kề sát ở trên tay anh, khiến anh động cũng không được, đứng im cũng không xong.

Cũng may lúc này, y tá đến, nhét nhiệt kế dưới nách Tạ Miêu.

Cố Hàm Giang không nhìn nữa, không dám nhìn phần da thịt trắng nõn lộ ra khỏi phần cổ áo áo lông.

Khi anh quay lại, cô gái nhỏ đã sửa ôm thành nắm, dán tay anh lên mặt.

“Không phải cậu ta muốn phân rõ giới hạn với anh sao? Sao lại túm anh không buông? Trước kia giả vờ à?”

Ngô Thục Cầm đứng ở bên cạnh đã nửa ngày, thật sự không nhịn nổi tức giận.

Cô ta luôn cảm thấy anh Chính Phương không nên kêu cô ta tới, có anh Hàm Giang ở đây thì cô ta cũng không thể giúp gì, còn sáng hơn cả bóng đèn trong căn phòng bệnh này nữa.

Khi cô ta vừa dứt lời, Tạ Miêu trên giường bệnh động đậy, cuộn mình lại một chỗ.

“Bà nội, con bị bệnh, con muốn ăn ngon… con muốn ăn thịt kho tàu… Ăn cánh gà…”

Bà nội?

Ngô Thục Cầm và Cố Hàm Giang cùng ngơ ngẩn.

Không phải Tạ Miêu nhận lầm Cố Hàm Giang trở thành bà nội của cô chứ?
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc