Cô cũng lười suy nghĩ nếu Cố Hàm Giang không đi, vì sao còn phải tặng đồ cho cô.
Dù sao nếu trả tiền thì không phải tặng nữa mà là nhờ mua.
Cô tính toán rõ ràng như thế lập tức khiến bước chân của Cố Hàm Giang dừng lại, môi mỏng nhẹ nhàng mím chặt.
Tạ Miêu canh chuẩn thời cơ, lập tức rút túi từ trong tay anh về, xách ra phía sau mình.
Ngô Thục Cầm im lặng không lên tiếng cũng bất mãn: “Cậu có ý gì? Anh Hàm Giang……”
Không đợi cô ta nói xong, tầm mắt Cố Hàm Giang đã quét qua: “Em không nói rõ ràng với cô ấy à?”
“Cái gì mà không nói rõ ràng?”
Ngô Thục Cầm sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại.
Lúc trước anh Hàm Giang tặng đồ cho Tạ Miêu đều lấy danh nghĩ bà nội của cô ta. Mà gần đây anh đều tự mình đưa, lâu lắm không làm nên cô ta cũng không quen việc, trong lòng lại hơi ghen tị nên không cẩn thận vạ miệng.
Đây…… lần này cô ta làm không tròn nhiệm vụ, có phải sau này sẽ không được hưởng chút quyền lợi nào không?
Nhìn con ngươi thâm thúy của anh họ nhà mình, Ngô Thục Cầm nhanh chóng phản ứng lại: “À, tôi chưa nói rõ ràng. Quân trang đó là tôi và bà nội muốn. Bà nội tôi thấy khá đẹp nên làm cho cậu một bộ, anh Hàm Giang chỉ giúp lấy về thôi.”
“Thật ư?” Tạ Miêu rõ ràng không tin.
Ngô Thục Cầm lập tức giơ tay lên: “Nói dối làm con chó con.”
Nói xong cô ta mới phát hiện có chỗ nào không đúng, mặt lập tức đen lại.
Vẻ mặt này của cô ta khiến Tạ Miêu càng hoài nghi: “Vì sao tôi có cảm giác câu nói tiếp theo của cậu sẽ là tiếng ẳng nhỉ?”
“Cái gì mà ẳng?”
Ngô Thục Cầm ngơ ngác hỏi lại một câu, sau đó, sắc mặt vừa đen vừa hồng, đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.
“Cậu… cậu mới ẳng! Cậu không nói thì đừng nói, không ai xem cậu là người câm đâu!”
Cô ta nói rồi tức giận xoay người đi, dáng vẻ ưỡn ngực bé như gà trống con hùng dũng oai vệ, rất thú vị.
Tạ Miêu không khỏi nhìn thêm, không biết khi nào mà Cố Hàm Giang đã đi tới bên người cô.
“Tiền thì thôi, nếu em có thời gian thì xem bộ sách kia giúp anh đi.”
Lúc nói lời này thì hàng mi của chàng trai hơi rũ xuống, đường cong sườn mặt cực kỳ đẹp, có sức hấp dẫn kinh người.
Đã lâu không quan sát tỉ mỉ, Tạ Miêu mới để ý anh trắng hơn hồi hè rất nhiều, cảm giác tăm tối trên người cũng phai nhạt không ít.
Là bởi vì gặp lại người nhà sao?
Cô do dự, vẫn mở miệng hỏi anh: “Sao anh lại không đi theo người nhà họ Cố về Bắc Kinh?”
Cố Hàm Giang nghe vậy, theo bản năng nhìn cô một cái: “Anh có chuyện rất quan trọng, không thể đi.”
Chuyện rất quan trọng sao?
Chuyện gì có thể khiến anh từ bỏ đoàn tụ với cùng người, ở lại cái thôn Bắc Xá này chứ? Chẳng lẽ là tìm em gái?
Tạ Miêu nhớ rõ trong sách phải đến gần mười năm sau, lúc nam chính gặp được nữ chính thì vẫn chưa tìm được em gái. Lần này người nhà họ Cố tới nhưng lại không có em gái của Cố Hàm Giang, cũng không nghe người nhà họ Cố nhắc qua, thế thì đúng là nó cũng có khả năng.
Tạ Miêu không hỏi nhiều, nhanh chân đuổi theo gà trống nhỏ Ngô Thục Cầm ở trước.
Buổi tối về nhà, thấy Tạ Miêu còn xách theo đôi gày da, Vương Quý Chi không khỏi thắc mắc.
Tạ Miêu nói chuyện xảy ra buổi chiều: “Bà biết nhiêu đây bao nhiêu tiền không? Con định trả tiền lại cho cậu ta.”
“Thằng nhóc Hàm Giang này, khi không lại tặng đồ cho con làm gì?”
Vương Quý Chi cau mày, xoa xoa đôi tay ướt dầm dề trên tạp dề: “Con nói đúng, số tiền này phải trả nó, mình không thể lợi dụng nó được.”
Bà nói rồi vào nhà lấy tiền.
Tạ Miêu vội đi qua: “Bà nội, trong tay con còn có tiền, bà không cần lấy.”
“Không phải lần trước con mua không ít len sợi sao? Con còn bao nhiêu tiền chư?”
Bà cụ vẫn vào nhà, lấy năm tờ nhân dân tệ ra từ chiếc bao tiền nhỏ của mình: “Đôi giày da kia không rẻ, một đôi cũng phải 25-26 đồng. Tiền này nội cho, con còn gì thì cứ giữ đó mua dây buộc tóc rồi kẹp tóc linh tinh đi.”
Đầu năm nay nông thôn không thiếu ăn, lại không ai có tiền mà nhàn rỗi. Giống đại đội Hà Đông của bọn họ, mỗi năm sau khi thu hoạch vụ thu thì Tạ Vệ Dân đều dắt đội viên tiếp tụ ra bên ngoài làm công tác lâm trường, cuối năm mới có tiền trả theo công cho mọi người.
Vì nhà họ Tạ có Vương Quý Chi nuôi lợn, còn có thể kiếm ra thu nhập nhiều hơn nhưng thoáng chốc lấy 50 đồng cũng đủ làm đau thịt người.
Tạ Miêu nhấp môi một tờ về: “May một bộ quần áo thủ công cũng không tới 10 đồng, 40 đủ rồi, không đủ thì con tự bù thêm.”
Cô cầm 40 đồng nặng trĩu trở về phòng mình, nghĩ sao cũng cảm thấy sau này vẫn nên ít liên can một chút với Cố Hàm Giang thì tốt.