Phát hiện trên đường đi học thiếu một người, Tạ Miêu lại bừng tỉnh.
“Ông Cố và bác Cố trở về rồi sao?” Cô hỏi Ngô Thục Cầm.
“Đúng vậy, sao thế?”
Ngô Thục Cầm cố gắng căng, cố ý duy trì khoảng cách 1m với cô.
“Không sao cả.”
Tạ Miêu cong đôi mắt đào hoa, yên lặng bắn hai quả pháo hoa trong lòng.
Nam chính cặn bã đi rồi, sau này trời cao biển rộng, Tạ Miêu cô không cần lo bước trên con đường mòn trong sách nữa ~
Tâm trạng tốt này duy trì đến buổi chiều, lúc Hứa Văn Lệ đi WC với cô còn tò mò hỏi: “Chị Miêu Miêu, có chuyện gì tốt sao? Sao hôm nay chị cứ cười mãi thế?”
“Chị cứ cười mãi sao?” Tạ Miêu sờ sờ mặt: “Có thể là gần đây học tập thuận lợi.”
Hai người đi WC xong thì trở lại phòng học, mới phát hiện trên bàn Tạ Miêu có thêm một cái túi.
“Tôi kêu anh Hàm Giang mua quân trang cho tôi, anh ấy tiện tay mua một bộ cho cậu.” Ngô Thục Cầm không vui mà nói.
Còn vì sao không vui……
Chiếc túi trong tay Tạ Miêu còn có đôi giày vải da kiểu mới, cô ta lại không có hu hu hu hu.
Trước kia Cố Hàm Giang tặng đồ cho cô đều dùng danh nghĩa của bà Ngô. Tạ Miêu không ngờ Cố Hàm Giang đi rồi mà lại tặng quân trang cho cô.
Do biết hôn ước đã giải trừ, sau này hai người sẽ không gặp lại nên muốn để lại chút ấn tượng tốt cuối cùng cho cô sao?
Người đàn ông này……
Tạ Miêu không biết nên nói anh thế nào mới đúng, đang nghĩ ngợi tới mục đích của hành vi của Cố Hàm Giang thì Hứa Văn Lệ kích động đi tới.
“Là quân trang sao, cái túi lớn như chắc chắn không chỉ một bộ đồ. Chị Miêu Miêu, có thể mở ra xem không?”
“Em xem đi.” Tạ Miêu đẩy túi cho cô ấy.
Hứa Văn Lệ gấp không thôi mà mở túi ra: “Áo, quần, mũ, dây lưng… Đây… Đây là nguyên bộ quân trang đấy!”
Âm thanh của cô ấy không nhỏ, hấp dẫn hết những nữ sinh chung quanh lại.
“Thật đúng là nguyên bộ, trước kia người khác chỉ mặc áo trên, lần đầu tớ thấy trọn bộ đấy.”
“Này, bên trong còn có đôi giày da, mặc hết bộ này thì đẹp cỡ nào đây!”
Hứa Văn Lệ đắc ý nhìn Hồ Thúy Nga một cái.
“Không phải cậu nói chị Miêu Miêu không mặc quân trang nổi sao sao? Có năng lực thì cậu cũng lấy nguyên bộ tới đi.”
“Còn không phải thơm lây theo Ngô Thục Cầm sao, có gì mà khoe khoang chứ?” Hồ Thúy Nga hừ lạnh.
Ngô Thục Cầm: “…”
Không, là tôi thơm lây theo Tạ Miêu mới đúng QAQ.
Hứa Văn Lệ sờ tới sờ lui bộ quân trang kia, còn ướm lên ướm xuống người mình vài cái mới luyến tiếc bỏ vào túi túi.
“Chị Miêu Miêu, khi chị mặc đủ rồi, có thể cho em mượn mặc hai ngày được không?” Cô ấy nhỏ nhẹ hỏi Tạ Miêu.
Tạ Miêu cau mày, có chút do dự.
Thật ra cô không quá muốn nhận đồ của Cố Hàm Giang, dù sao ý nghĩa cũng khác với việc bả Ngô tặng. Bà Ngô là trưởng bối đưa cho vãn bối, bà nội của cô cũng thường xuyên tặng đồ đến nhà họ Ngô, xem như có qua có lại.
Nhưng Cố Hàm Giang đã đi rồi, sao cô trả về được?
Hơn nữa so với chút đồ này, đối phương hẳn là càng hy vọng từ đây cô hãy cá quay về nước, quên chuyện trên bờ.
Tạ Miêu dứt khoát không thèm nghĩ: “Nếu em thích thì cầm mặc hai ngày đi. Chị không thiếu đồ mặc, không vội.”
“Em biết chị Miêu Miêu là tốt nhất mà!”
Hai mắc Hứa Văn Lệ phát sáng: “Hai ngày trước mẹ em mới vừa lấy vải bông làm áo cho em, khi làm xong thì em sẽ đưa chị mặc trước.”
Quần áo vải bông sao?
Tạ Miêu vội lắc đầu: “Không cần, tự em mặc đi.”
Hứa Văn Lệ vô cùng vui mà ôm quần áo đi, Ngô Thục Cầm hầm hầm quay đầu lại, chất vấn: “Đồ anh Hàm Giang cho cậu, sao cậu có thể cho người khác chứ?”
“Tôi đây muốn trả về, cậu giúp tôi đưa cho Cố Hàm Giang.” Ánh mắt Tạ Miêu sáng lên.
Ngô Thục Cầm nghẹn, trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, rồi tức hừ hừ xoay trở về.
Tạ Miêu có chút thất vọng, chỉ có cất giày da, học hết một tiết trong ánh mắt hâm mộ của nữ sinh cả lớp.
Ngô Thục Cầm thật sự tức giận, chuông tan học vừa vang lên liền bỏ Tạ Miêu mà đi.
Tạ Miêu không nhanh không chậm, cẩn thận dọn sách và bài tập.
Lúc nhìn quyển “Tuyển tập Toán Lý Hóa”, cô đột nhiên có chút ảo não.
Cố Hàm Giang nói đi là đi, sao lại không thông báo cho cô một tiếng, để cô trả sách về?
Xem ra phải hỏi Ngô Thục Cầm địa chỉ anh sống ở Bắc Kinh rồi gửi bưu điện cho anh thôi.
Tạ Miêu nghĩ, xách cặp ra khỏi phòng học, ai ngờ vừa nhấc mắt, lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở cửa.