“Nghĩ kĩ rồi ạ.” Tạ Miêu gật đầu, “Về chuyện này từ năm ngoái con đã suy nghĩ rồi, chỉ là lúc đó người nhà Cố Hàm Giang không ở đây, thứ nhất là không có cách nào để nói, thứ hai là làm như vậy nhà chúng ta khác gì dậu đổ bìm leo. Giờ nhà họ đã được giải oan, chính là thời điểm tốt.”
“Hả? Con từ bỏ chuyện hôn sự với nhà họ Cố rồi?”
Lưu Chiêu Đệ đang lầm bầm đi vào phòng nghe thấy, đột ngột to tiếng, xém chút thì dọa Trình Lập Xuân sợ hãi.
“Cô làm gì mà ngạc nhiên vậy? Sợ người khác không nghe thấy đúng không?" Vương Quý Chi trừng mắt nhìn bà.
“Con, con..."
Lưu Chiêu Đệ lo lắng cả nửa ngày mới rành mạch nói ra:"Một gia đình tốt như kia, sao nói từ hôn là từ hôn được chứ, không được, lát nữa con sẽ tìm nhà người ta hỏi lại xem sao, cho dù nhà người ta đã được giải án thì sao chứ, họ vẫn sẽ chịu không nổi chuyện này, cũng không thể nói nuốt lời là làm ngay được.”
“Hỏi cái gì mà hỏi, chuyện từ hôn là Miêu Miêu muốn!” Tạ Vệ Quốc trầm mặt, trực tiếp kéo vợ mình về phòng.
“Con bé đó nó điên rồi, sao mấy người không ngăn cản!”
Lưu Chiêu Đệ nhìn lại phía sau, “Miêu Miêu con đừng có đừng hấp tấp, không có Cố Hàm Giang, con không tìm được nhà nào tốt hơn đâu …”
“Bà ít nói hai câu có chết được không?” Tạ Vệ Quốc cuối cùng cũng nổi giận.
Vương Quý Chi cũng hết sức tức giận, “Miêu Miêu nhà chúng ta xinh xắn, có tiền đồ như vậy, sao lại không tìm được người tốt chứ?”
Bà ôm Tạ Miêu, “Miêu Miêu đừng nghe lời bác cả con, con không thích nhà Cố Hàm Giang, chúng ta giúp con hủy hôn. Sau này đợi con lên đại học, đến thành phố lớn, chúng ta lại tìm người khác tốt hơn.”
Tạ Miêu hiện tại chỉ muốn chăm chỉ học hành, tìm đối tượng không nằm trong phạm vi kế hoạch.
Cô nghe xong chỉ “Dạ” một tiếng, quay lại gọi mấy đứa em trai, "Đi thôi, nhanh nhanh về nhà làm bài nào."
Ba đứa ngốc nhà họ Tạ đang châu đầu gióng ta hóng chuyện: “..."
Nói vậy, có phải là ba mẹ Cố Hàm Giang về hơi sớm rồi không? lẽ ra phải để họ ngồi thêm chút nữa mới đúng.
……
Cố Hàm Giang biết rằng ba mẹ mình sẽ đến nhà Tạ Miêu, nhưng họ không gọi anh, có lẽ có chuyện khác, anh cũng không tiện đi theo.
Anh về phòng làm mấy câu hỏi, cảm thấy trong lòng có hơi khó chịu, đặt bút xuống, đi tìm ông nội nhà mình nói chuyện.
Ông cụ Cố- Cố Định Sơn đang nằm trên giường nghe đài, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng.
Thế sự hỗn loạn ông đã chịu không ít tội, sức khỏe thật sự rất yếu, bác sĩ vốn khuyên nhủ ông không nên ngàn dặm xa xôi đến Hồng Hà. Nhưng ông rất nhớ thương cháu trai và chị gái, ai cũng không thể ngăn cản được, nên hôm qua vừa đến nơi, buổi tối đã bắt đầu ho khan.
Cố Hàm Giang nghe ông ho, anh xoay người đi rót ly nước ấm.
Cố Định Sơn nhận lấy và nhấp một ngụm, sau đó quay lại nhìn khuôn mặt vô cảm của cháu mình, lại nhớ về dáng vẻ khi còn nhỏ của cháu.
“Là ông nội đã nhìn sai người, khiến cháu phải chịu khổ.” Ông thở dài.
Cố Hàm Giang lại kiên định nhìn ông một hồi lâu, “Ông nội, có phải tìm không thấy An An rồi đúng không?”
Động tác Cố Định Sơn uống nước ngưng lại, “Sao lại hỏi chuyện này, không phải đã nói với cháu nó phải đi học, không đến được à?”
“Có phải tìm không được phải không ông?” Cố Hàm Giang kiên định lặp lại.
Cố Định Sơn đối diện với anh một lúc, đành đặt ly nước xuống, “Chúng ta còn chưa tìm thấy dì Chu của con, không biết được tình hình của An An.”
Cố Hàm Giang nghe vậy, bàn tay hắn nắm chặt lại, "Làm sao lại không tìm được?"
“Bà ta nhận xong An An thì mất tích, không về công xã cũng không về quê, người nhà bà ta cũng không biết bà ta đi đâu.” Cố Định Sơn nói.
Lần này người nhà họ Cố đến thôn Bắc Xá, nhận ra tính khí Cố Hàm Giang thay đổi đáng kể, trên người có loại u ám mà tầm tuổi này không nên có.
Lo sợ anh không chịu được đả kích, Cố Tùng Niên và Tống Vân nói dối, gạt rằng đã tìm thấy Cố An.
Ai cũng nghĩ anh đã tin, nhưng không ngờ thừa dịp ba mẹ không ở nhà anh liền tìm Cố Định Sơn hỏi rõ.
Bởi vì chủ đề nặng nề này, căn phòng rơi vào im lặng một lúc, chỉ có tiếng bận rộn thỉnh thoảng vang lên từ nhà bếp.
Đúng lúc này, Cố Tùng Niên và Tống Vân quay lại.
Cố Định Sơn nhìn vào mắt Cố Hàm Giang, thấy anh đã kiềm chế được cảm xúc, bèn hỏi vợ chồng con trai: "Sao con không ngồi một lát mà đã về sớm vậy?"
“Cũng gần đến giờ ăn trưa rồi, con cũng ngại không dám ở lâu.” Tống Vân cười mất tự nhiên.
Tính ra chuyện hứa hôn này kết thúc cũng là một chuyện tốt, nhưng bà vừa nghĩ tới con trai nhà mình thế mà bị người ta hủy hôn, trong lòng có chút khó chịu.
Mấy năm nay Hàm Giang đã trải qua không ít chuyện, nếu biết được chuyện này, lòng tự trọng của anh nhất định sẽ bị tổn thương không nhẹ.