Một lúc sau, giáo viên thể dục đến, hai bên vào chỗ của mình, bắt đầu chuẩn bị chơi bóng.
Giống như đã hẹn trước vậy, Cố Hàm Giang và Lâm Hạo không hẹn mà cùng đứng nghiêng người trong vòng tròn được vẽ bằng sơn trắng ở giữa sân.
Trong khoảnh khắc ánh mắt của hai người va chạm vào nhau, Lâm Hạo nhếch môi nở nụ cười, nhìn dáng người gầy gò của Cố Hàm Giang như có ý sâu xa khác.
Vẻ mặt của Cố Hàm Giang không hề thay đổi, anh nhanh chóng thu lại tầm mắt, tập trung nhìn quả bóng rổ trong tay trọng tài.
Ngay khi bóng rổ bị tung lên, hai người đồng thời nhảy lên cao, không hề nhượng bộ một chút nào, thậm chí Lâm Hạo còn đụng phải Cố Hàm Giang không biết là cố ý hay vô tình.
Ai ngờ trông Cố Hàm Giang có vẻ gầy nhưng lại cứng rắn chống lại được cú va chạm này, lợi dụng ưu thế về chiều cao để đánh bóng rổ về phía trước sân.
Trong mắt Lâm Hạo lóe lên một tia kinh ngạc nhưng phản ứng của cậu ta không chậm chút nào, lập tức xoay người tham gia phòng thủ.
Hai bên đã đối đầu một cách gay cấn ngay từ đầu, thấy thế sự cuồng nhiệt bên ngoài sân tăng vọt, tiếng hoan hô và cổ vũ không ngớt.
Tạ Miêu lại phát hiện ra rằng Cố Hàm Giang và Lâm Hạo dường như đang chống đối nhau, không phải là tấn công thì là một tấn công một phòng thủ.
Cho nên bọn họ có khúc mắc gì à?
Mãi đến khi thi đấu xong, Tạ Miêu vẫn không thể tìm ra đáp án cho câu hỏi này.
Hứa Văn Lệ ở bên cạnh cô hơi thất vọng: “Chỉ thiếu ba điểm thôi, thiếu ba điểm nữa là chúng ta có thể thắng rồi.”
“Đúng đấy, anh họ của Ngô Thục Cầm ném 3 điểm quá chuẩn.” Trịnh Chí An cũng nói.
Nếu như một người đàn ông cặn bã không có một điểm hấp dẫn nào, làm sao có cơ hội trở thành một người đàn ông cặn bã được?
Tạ Miêu không thèm quan tâm tới những lời bàn tán sôi nổi xung quanh, cô an ủi bọn họ: “Tình hữu nghị là thứ nhất, thắng thua là thứ hai, dù sao thì mất cái này sẽ được cái khác.”
“Có lý.”
Lâm Hạo cười xen vào, chỉ vào mồ hôi trên đầu rồi hỏi Tạ Miêu: “Coi như nể mặt tớ bỏ công sức vất vả như vậy, Tạ Miêu, cậu có thể cho tớ mượn khăn tay của cậu một lát không? Coi như an ủi tớ một chút nha, dùng xong tớ sẽ giặt sạch rồi trả lại cho cậu.”
Tạ Miêu do dự một lát nhưng vẫn lấy khăn tay ra đưa cho cậu ta.
Ngô Thục Cầm đang chạy tới để tự tâng bốc anh họ nhà mình bỗng phát hiện ra, anh họ nhà mình vừa rồi còn có vẻ mặt ung dung thả lỏng thì hai mắt đột nhiên sa sầm lại, nhìn chằm chằm về một hướng nào đó môi dần dần mím chặt, áp suất quanh người thấp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Mẹ ơi, phản ứng này không đúng rồi!
Không phải anh ấy vừa thắng cuộc so tài à? Tại sao anh ấy lại trở nên đáng sợ như vậy?
Khi kẻ phản bội Ngô Thục Cầm mang theo nghi ngờ trở lại lớp học, Tạ Miêu đã mở vở có câu hỏi sai ra, sửa sang lại các câu hỏi mà cô đã làm sai một cách cẩn thận, sau đó đánh dấu các phần kiến thức dễ mắc lỗi bằng bút đỏ ở bên cạnh, cực kì nghiêm túc.
Trịnh Chí An ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, không nhịn được nên hỏi: “Làm như vậy thật sự có ích à?”
“Có ích.” Tạ Miêu gật đầu: “Ít nhất thì tớ sẽ không làm sai những câu hỏi tương tự nữa.”
Trịnh Chí An nhớ đến lời dặn dò của bố mình: “Vậy lát nữa cậu viết xong thì có thể cho tớ mượn xem một chút không? Để tớ xem nó được ghi chép như thế nào.”
“Được.” Tạ Miêu cúi đầu ghi chép lại một câu hỏi cuối cùng, sau đó gấp vở lại đưa tới.
Trịnh Chí An mở ra xem, phát hiện rằng Tạ Miêu không chỉ lọc ra phần kiến thức dễ mắc lỗi mà còn tổng hợp một số dạng câu hỏi tương tự ở phía dưới. Ghi chép lại một cách cẩn thận như vậy, phỏng chừng muốn không nhớ cũng không được.
Cậu ta cảm thấy khâm phục: “Hóa ra cậu học như vậy, thảo nào có thể thi đứng đầu toàn huyện.” Câu vừa nói vừa nhớ ra điều gì: “Tớ nhớ cậu vẫn luôn ghi chép trên lớp, cậu có thể cho tớ xem ghi chép của cậu được không? Tớ cũng muốn ghi chép mà lại không biết phải ghi chép cái gì.”
“Cậu cần môn gì?” Tạ Miêu cũng rất hào phóng.
“Toán đi.”
Tối hôm đó, Trịnh Chí An mượn vở ghi lỗi sai và ghi chép của Tạ Miêu, mang về nhà một cách thần bí.
“Bố, con mang một thứ tốt về cho bố xem này, bố đoán xem đó là cái gì nào?”