Lưu Chiêu Đệ cười cười một cách ngượng ngùng, nghĩ đến điều gì, hai mắt đột nhiên lại sáng lên: “Không phải đài phát thanh đã nói rằng ai sửa lại án xử sai thì lại có thể làm quan lớn à? Mẹ, mẹ nói xem, bố và ông nội của Cố Hàm Giang có phải cũng có thể lại lên làm quan lớn một lần nữa hay không?”
“Con hỏi cái này làm gì?” Vương Quý Chi lập tức cảnh giác.
Con dâu cả này của bà giỏi thì giỏi thật đấy nhưng lòng luôn thiên vị nhà mẹ đẻ, còn có một bụng khôn vặt.
Lưu Chiêu Đệ thấy ánh mắt không vui của mẹ chồng, bà ta liếc mắt nhìn về phía phòng của Tạ Miêu, nhỏ giọng nói: “Con là cảm thấy tốt nhất chúng ta nên thừa dịp nhà bọn họ bây giờ còn chưa làm quan, mau chóng thực hiện việc của Miêu Miêu và Cố Hàm Giang, nhỡ đâu…”
“Con câm miệng đi!” Vương Quý Chi liếc xéo bà ta một cách giận dữ: “Con cũng không phải là bố mẹ của Miêu Miêu, sau này con bớt can thiệp vào chuyện của cháu nó đi!”
“Không phải là con muốn tốt cho Miêu Miêu, cho nhà chúng ta hay sao? Mẹ đã quên sự phô trương khi nhà bọn họ tới đây lúc trước rồi à?”
Lưu Chiêu Đệ không nhịn được nên lầu bầu.
Khi ông nội của Cố Hàm Giang dẫn theo bố mẹ của cậu ta tới thôn Bắc Xá thăm một nhà chị gái của chiến hữu cũ, bọn họ đi hai chiếc xe tới. Lúc ấy cả thôn đều đều bị chấn động, bất kể nam nữ già trẻ đều chạy ra xem ô tô con trông như thế nào, đến tận bây giờ Lưu Chiêu Đệ vẫn còn nhớ rõ cái cảnh kia.
Càng miễn bàn tới việc người nhà họ Cố không chỉ có ăn mặc đẹp mà còn mang theo tài xế, bảo vệ, vừa nhìn đã biết là người có địa vị cao.
Lúc trước khi vừa nghe nói hai nhà có hôn ước, Cố Tùng Niên còn có một cô con gái, bà ta đã muốn để con trai mình đính hôn với cô con gái kia của nhà họ Cố. Đến lúc đó Kiến Hoa sẽ có một ông bố vợ, một người ông có năng lực, sau này còn lo lắng không có tương lai sao?
Đáng tiếc người nhà họ Cố lại nhìn trúng Tạ Miêu, đính hôn từ bé cho Tạ Miêu và Cố Hàm Giang, lúc ấy không cần phải nói bà ta có bao nhiêu thất vọng.
“Nhà nó phô trương thế nào thì liên quan quái gì tới con? Con đi nấu cơm cho mẹ đi, đừng lộn xộn ở đây nữa!”
Vương Quý Chi ghét nhất cái vẻ mặt vội vã bán Miêu Miêu nhà bà với cái giá tốt này của Lưu Chiêu Đệ, bà lập tức thay đổi sắc mặt, chống nạnh chỉ vào phòng bếp đuổi con dâu cả nhà đi vào.
Đuổi xong, bà vẫn chưa yên tâm, cảnh cáo con trai thứ hai và con dâu thứ hai nhà mình: “Miêu Miêu muốn làm gì thì đó là chuyện của nó, các con không đừng ép buộc nó đâu đấy.”
Lưu Chiêu Đệ bị nói đến mức vẻ mặt oan ức, tâm không cam tình không nguyện đi vào phòng bếp.
Bên kia, Tạ Miêu vẫn đang nghiêm túc làm bài tập. Dù sao thì cô không thích Cố Hàm Giang, nhà họ Cố như thế nào, thật ra cũng không ảnh hưởng gì tới cô.
Hơn nửa tuần lễ trôi qua trong nháy mắt, Cố Hàm Giang nhìn không có thay đổi gì quá lớn nhưng thật ra Ngô Thục Cầm lại có tâm trạng rất tốt, đi đường đều mang theo gió.
“Đây là cậu ta được tiêm máu gà à?” Hứa Văn Lệ nhịn không được nên nói thầm với Tạ Miêu một cách khó hiểu.
“Chắc là trong nhà có chuyện vui.” Tạ Miêu nói.
Hai người đang chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí thì có người chạy vào từ bên ngoài với vẻ mặt hưng phấn.
“Buổi trưa ăn cơm xong, mọi người tới sớm một chút nhé, Lâm Hạo lớp chúng ta hẹn con trai lớp 11-7 chơi bóng đấy!”
“Lớp 11-7?” Ngô Thục Cầm hơi giật mình: “Đấy không phải là lớp của anh Hàm Giang và anh Chính Phương à?”
Anh Hàm Giang? Cố Hàm Giang vẫn hay đi học cùng Ngô Thục Cầm và Tạ Miêu à?
Vốn còn có một số bạn nữ không có hứng thú với bóng rổ, nghe thấy câu này thì lập tức lên tinh thần.
Có người hỏi: “Sao lại hẹn với lớp 11-7 thế? Hai lớp chúng ta không quen nhau mà nhỉ.”
Điểm liên quan duy nhất với lớp 11-7 chính là Ngô Thục Cầm và Tạ Miêu, nghe Ngô Thục Cầm nói như vậy, rõ ràng cậu ấy cũng không biết chuyện này, vậy……
Mọi người nhao nhao chuyển hướng sang Tạ Miêu, lại nghe bạn học tới báo tin nói: “Tớ cũng không biết, là Lâm Hạo hẹn Ngô Chính Phương và Cố Hàm Giang của lớp 11-7, bọn họ đồng ý, quyết định thời gian vào buổi trưa ngày hôm nay.”
Lại còn có Cố Hàm Giang ư?
Tạ Miêu sửng sốt.
Cố Hàm Giang là người lầm lì như vậy mà cũng sẽ tham gia loại hoạt động này à?