Lâm Hạo nghiêng đầu cười cười, hỏi cô: “Cậu vẫn luôn chăm học như vậy à?”
“Ý của cậu là?”
“Xin nghỉ mà còn kiên trì tự học, làm hết bài tập luôn.”
“Cậu nói cái này à.” Tạ Miêu cười: “Dù sao tớ cũng không thể đi đâu, rảnh quá thôi rảnh quá thôi.”
“Vậy cậu dạy tớ học đi, tớ rảnh muốn chết nhưng cũng không muốn đọc sách, học không vào.”
Lâm Hạo đút một tay vào túi quần, khi nói lời này, trong mắt mang theo ý cười: “Cho dù cậu chỉ giả vờ giả vịt dạy tớ cũng được, chỉ cần mẹ và chị gái của tớ không cằn nhằn với tớ mỗi ngày là được, tớ mời cậu ăn cơm.”
Tạ Miêu vừa nghe thấy điều này, liền nhớ tới dáng vẻ như mang hận thù sâu nặng khi cầm sách vở của ba thằng nhóc quậy nhà mình, không thể không bật cười vui vẻ.
Hứa Văn Lệ cũng nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị Tạ Miêu quản thúc trong kỳ nghỉ hè.
“Chị gái không phải cũng giống chị Miêu Miêu chứ, mỗi ngày đều dạy thêm cho em trai và giám sát em trai học tập?”
“Cậu ấy còn dạy thêm cho em trai?”
Lâm Hạo lập tức mở to đôi mắt hẹp dài, quay đầu nhìn Tạ Miêu đầy kinh ngạc.
“Đúng vậy, khi nghỉ hè tớ đến nhà chị ấy, chị ấy còn tiện thể dạy thêm cho tớ một chút.” Hứa Văn Lệ cười không nổi: “Mấy cậu em trai của chị ấy vừa thấy chị ấy lấy sách ra thì còn thành thật hơn cả nhìn thấy giáo viên.”
“Không ngờ Tạ Miêu còn rất có trách nhiệm với các em trai.”
Lâm Hạo giơ tay lên, ngón tay thon dài chạm vào bên dưới chóp mũi, nở nụ cười may mắn: “May mà chị tớ không học giỏi như cậu.”
Hứa Văn Lệ lập tức bị chọc cười thật to: “Cậu không sợ chị cậu nghe thấy à.”
Đôi mắt đào hoa của Tạ Miêu cũng cong lên, trong veo như nước mùa thu, Lâm Hạo nhìn đến nỗi không thể rời mắt.
Cách đó không xa, Cố Hàm Giang vừa đi vệ sinh với em họ Ngô Chính Phương về cũng nhìn vào mặt Tạ Miêu một cách chăm chú.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy trước mặt một người con trai, tất nhiên không tính cậu chàng Vương Đại Lực.
Bạn học nam đó đã nói gì với cô?
Hay là chỉ cần nói chuyện với người này thì cô sẽ vui vẻ như vậy?
Chân mày của Cố Hàm Giang dần dần nhíu chặt lại, vô thức để lộ ra vẻ nôn nóng trong mắt.
Nhận ra cậu dừng bước chân, Ngô Chính Phương quay đầu lại theo bản năng, thấy cậu đang bình tĩnh nhìn về phía trước, đôi mắt càng đen càng thâm sâu hơn bình thường.
Ngô Chính Phương mí mắt giật giật: “Làm sao vậy?”
Khi Cố Hàm Giang vừa được đón về, lạnh nhạt, đề phòng, tính khí thất thường, thường không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Tạ Miêu cảm thấy rằng cậu phớt lờ cô, dùng bạo lực lạnh* với cô.
*bạo lực lạnh: một loại bạo lực, hầu hết được biểu hiện dưới hình thức thờ ơ, khinh thường, nể nang, xa lánh và thờ ơ, dẫn đến vi phạm tinh thần và tâm lý, gây tổn hại cho người khác.
Nhưng trên thực tế, ngoại trừ bà cụ Ngô, ban đầu cậu cũng không đối xử tốt hơn với những người khác.
Vì vậy, vừa nhìn thấy ánh mắt kia của cậu, Ngô Chính Phương đã ở chung với cậu hơn một năm lập tức biết cảm xúc của cậu không đúng, vội vàng lên tiếng dò hỏi.
“Không sao.”
Cố Hàm Giang cố gắng đè nén nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi ba người cách đó không xa.
Không biết Lâm Hạo nói cái gì đó, Tạ Miêu lại nở nụ cười thoải mái, cậu khàn giọng hỏi: “Bạn nam kia là ai?”
Ngô Chính Phương vội vàng nhìn theo tầm mắt cậu, không chắc chắn hỏi: “Người đang nói chuyện với Tạ Miêu kia à?”
Cố Hàm Giang không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Trong lòng Ngô Chính Phương đánh lên một hồi trống bất an.
Chẳng phải anh Hàm Giang vẫn luôn không quan tâm tới Tạ Miêu à?
Hôm nay làm sao thế? Sao đột nhiên lại quan tâm đến bạn nam đang nói chuyện với Tạ Miêu?
Cho dù nghi ngờ trong lòng, cậu ta vẫn vẫy tay gọi Ngô Thục Cầm tới: “Em cũng không biết, để em hỏi Thục Cầm giúp anh.”
Ngô Thục Cầm hiểu rõ hơn anh họ của mình, khi nhìn thấy biểu cảm kia của Cố Hàm Giang, lập tức nói: “Đó là ủy viên môn thể dục của lớp em, có thể cậu ấy sợ Tạ Miêu không thể làm được nên đi qua hỏi cậu ấy xem có thể tham gia tiết thể dục tiếp theo hay không.”
Cố Hàm Giang nhìn thấy, cuối cùng lông mày cũng hơi nơi buông lỏng.
Ngô Chính Phương nhìn thấy cơ hội, lập tức thúc giục: “Vào học rồi, mau về đi, tiết này có bài kiểm tra đấy.”
Cố Hàm Giang không phản đối, rũ mắt đi theo cậu ta về lớp học, nhưng ngồi xuống trả lời mấy câu hỏi, từ đầu đến cuối vẫn không thể tĩnh tâm nổi.
Cảnh tượng vừa rồi vô thức hiện lên trong đầu cậu, cậu cau mày, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
Lâm Hạo đã nói với giáo viên thể dục, vì vậy Tạ Miêu đứng ở bên cạnh sân tập cùng với Tào Khiết, người tự nhận là không thể vận động mạnh trong những ngày đặc biệt.
Ngay khi không còn những người xung quanh, Tào Khiết quay đầu lại nhìn về phía Tạ Miêu, định châm chọc Tạ Miêu hai câu.
Nhưng Tạ Miêu cũng không thèm nhìn cô ta dù chỉ một cái, đi thẳng đến góc tường tìm một nhánh cây nhỏ, ngồi xổm xuống bắt đầu yên lặng chép lại bài văn lên trên mặt đất.
Vẻ mặt của Tào Khiết cứng lại, hừ lạnh một tiếng rồi đi theo.
“Được rồi, bọn tôi đều biết cậu học giỏi và chăm chỉ, cậu không cần phải giả vờ giả vịt ở đây. Trong trường có hơn một nghìn học sinh nhưng chưa bao giờ thấy ai như cậu, còn chép lại bài khóa trên sân tập, thể hiện cho ai xem chứ?”
Ai ngờ cô ta vừa dứt lời, đột nhiên có người đi tới, cũng tìm một nhánh cây nhỏ ở gần đó rồi ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu yên lặng chép lại bài khóa.