Mặc dù Tạ Miêu rất ngạc nhiên nhưng vẫn nói lời cảm ơn rồi nhận lấy vở ghi chép, mở ra nhìn qua.
Sau đó, cô kinh ngạc nhìn Ngô Thục Cầm một cái.
“Làm sao vậy? Chướng mắt vở ghi chép của tôi à?”
“Không phải.” Tạ Miêu lắc đầu: “Chỉ cảm thấy cách ghi chép này rất quen mắt.”
Không quen mắt sao được.
Cũng là cách phân chia kiến thức thành mục lớn mục nhỏ rồi đánh dấu bằng số thứ tự, trật tự rõ ràng.
Cũng là cách dùng bút đỏ đánh dấu “*” hoặc gạch chân một phần nội dung để làm nổi bật những điểm chính.
Cũng là cách để lại một khoảng trống nhỏ ở bên cạnh, phòng trường hợp cần bổ sung hoặc là viết thêm chú thích kĩ càng tỉ mỉ vào bất cứ lúc nào.
Cách ghi chép của Ngô Thục Cầm quả thật chính là viết theo cách ghi chép của cô.
Trên đời này thật sự có việc trùng hợp như vậy không? Hay là lúc trước Ngô Thục Cầm đã từng xem qua vở ghi chép của cô?
Nghe thấy Tạ Miêu nói quen mắt, da mặt của Ngô Thục đột nhiên căng ra: “Cậu có cần không, không cần thì trả lại cho tôi.”
Tạ Miêu cười, bỗng nhiên cảm thấy Ngô Thục Cầm thật ra cũng không chán ghét như trước kia nữa.
Ngô Thục Cầm mang theo chút quẫn bách rời khỏi nhà họ Tạ, Cố Hàm Giang đang đợi cô dưới một gốc cây cách đó không xa.
Nhìn thấy cô, cậu thiếu niên nhướng mày: “Đưa tất cả cho cô ấy rồi?”
“Ừ.” Ngô Thục Cầm hơi miễn cưỡng.
“Đi thôi.” Cố Hàm Giang xoay người: “Ngày mai đi xem đôi giày thể thao mà em muốn.”
*
Tạ Miêu ở nhà dưỡng thương khoảng mười hai ngày, rốt cuộc đã được Vương Qúy Chi và Tạ Vệ Dân cho phép ra khỏi cửa.
Buổi sáng cô vừa bước vào lớp, lập tức có không ít bạn học đưa mắt nhìn vào chân cô.
Hứa Văn Lệ đang trực nhật cầm theo giẻ lau chạy tới đây: “Chị Miêu Miêu, chân chị khỏi chưa?”
“Khỏi rồi.” Tạ Miêu gật đầu.
Hứa Văn Lệ kéo cô vào một góc, nhỏ giọng hỏi cô: “Chị còn nhớ rõ người tên Hồ Thúy Nga ngồi ở phía trước chị không?”
“Nhớ rõ, làm sao vậy?”
“Chị đoán xem xem vì sao cậu ta nhằm vào chị?”
“Vì sao?”
“Loại người như cậu ta ấy mà, chỉ thích gây rắc rối cho người khác thôi. Em nghe mọi người nói khi cậu ta còn học tiểu học, giáo viên chủ nhiệm chọn người vào Đội Thiếu niên Tiền phong, đến lúc các bạn học giơ tay biểu quyết, người khác chẳng nói gì, chỉ có cậu ta nói rằng có một bạn nam trong lớp là thành phần không tử tế nên không đồng ý, khiến cho bạn nam kia không thể vào đội.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Miêu nhìn thấy loại người thích tìm niềm vui dựa trên sự bất hạnh của người khác, cô cảm thấy cạn lời rồi.
“Hơn nữa,” Hứa Văn Lệ nhìn xung quanh, lại nhỏ giọng hơn vài phần: “Em còn nghe mọi người nói, hình như cô ta đối xử khá tốt với Lâm Hạo. Gia đình hai người họ là hàng xóm láng giềng, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.”
“Vậy thì liên quan gì tới chị?” Tạ Miêu càng thêm hết chỗ nói rồi.
“Ai biết được, có lẽ là cậu ta nghĩ Lâm Hạo nói chuyện giúp chị đi.”
Này…
Các thiếu nữ ở thời đại này có lòng ghen tị và dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ như vậy sao?
Tạ Miêu mang theo nghi hoặc trở lại chỗ ngồi của mình, quả nhiên nhận được một ánh mắt cực kì xem thường từ Hồ Thúy Nga.
Trịnh Chí An ngồi một mình gần nửa tháng, rất có cảm giác tịch mịch như tuyết*, vừa thấy Tạ Miêu đã hỏi: “Tôi thấy Ngô Thục Cầm cầm hết sách của cậu về, cậu đã xem chưa?”
*tịch mịch như tuyết: Miêu tả đẹp đẽ, ngắn ngủi như bông tuyết, không ai có thể cầm trong lòng bàn tay nâng niu cẩn thận, bởi tan nhanh, cuộc sống vội vã quá, trước khi nhìn lại đã trăm tuổi.