Có người học cùng trường cấp hai với Tào Khiết không nhịn được nhíu mày.
Nghe ý của Tào Khiết thì có vẻ như cậu ấy chưa từng đánh cược với đối phương ư?
Chẳng lẽ người này cố ý gây khó dễ với cậu ấy là bởi vì Hứa Văn Lệ không thích Tào Khiết?
Cũng không phải không có khả năng này, dù sao có rất nhiều học sinh ở Tam Trung đều biết rằng hai chị em họ Tào Khiết và Hứa Văn Lệ có quan hệ không tốt lắm.
Thấy Tào Khiết không những không chịu thừa nhận mà còn cố gắng hắt nước bẩn lên đầu mình và Hứa Văn Lệ, ánh mắt Tạ Miêu trở nên lạnh lùng.
“Ai đổi ý thì là con chó con, tổ tiên mười tám đời đều là đồ khốn nạn. Bạn học Tào, lời này là bạn nói nhỉ?”
Vẻ mặt của Tào Khiết đông cứng, giọng nói có chút oan ức và bất lực” “Tôi không có, tôi thật sự không có.”
Hứa Văn Lệ đã sớm cực kì tức giận vì bị cô ta trả đũa, thấy cô ta lại giả vờ giả vịt, nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Cậu giả vờ cái gì? Chính cậu nói lời không giữ lời lại còn muốn vu oan cho người khác, có biết xấu hổ không thế?”
Tào Khiết làm như bị dọa sợ, sợ hãi lùi lại, cắn môi không nói lời nào.
Có bạn nam ngồi cách cô ta không xa nhìn thấy thế thì bất mãn: “Có chính là có, không có chính là không có, làm gì có người bắt nạt người khác như các cậu?”
“Bọn tớ bắt nạt người khác khi nào?”
Hứa Văn Lệ tức tới mức muốn giậm chân, Tạ Miêu cười nhìn bạn nam kia: “Bạn học này nói đúng, có chính là có, không có chính là không có.” Cô hỏi Hứa Văn Lệ: “Không phải em nói, hôm cậu ta hỏi em về kết quả thi của chị thì còn có hai bạn nữa có mặt ở đấy à?”
Hứa Văn Lệ lập tức phản ứng lại, chỉ vào Trương Diễm ở bên cạnh Tào Khiết: “Lúc đó cậu cũng nghe thấy, cậu nói đi, rốt cuộc cậu ta có đánh cược với chị Miêu Miêu hay không?”
Trương Diễm cũng rất ngạc nhiên khi Tào Khiết liều chết không nhận, trong lúc đang nghi ngờ thì đột nhiên bị điểm danh, khó tránh khỏi có chút hoảng loạn.
“Tớ, tớ…..”
Cô ta nói mãi không xong, Tào Khiết âm thầm sốt ruột, quay đầu nháy mắt với cô ta.
Trương Diễm bối rối, buột miệng thốt ra lời này không trải qua đại não: “Cho dù cậu ấy thua cược, các cậu cũng không thể hùng hổ dọa người như vậy!”
Vừa dứt lời, cả lớp lập tức im bặt, sắc mặt của Tào Khiết càng trắng hơn.
Trương Diễm đã phản ứng lại, vội vàng tìm cách khắc phục.
“Tớ không có ý đó, ý tớ là, tớ cảm thấy chỉ là đùa một chút mà thôi, không cần phải nghiêm túc như vậy.”
“Nếu có người trong thành phố xem thường bạn học của cậu là người đi ra từ huyện nhỏ, đánh cược về kết quả thi, thua lại không chịu thừa nhận, cậu cảm thấy điều đó không quan trọng, vậy thì tôi không có gì để nói nữa.”
Tạ Miêu nhìn Trương Diễm một cái thật sâu.
Trương Diễm lập tức đỏ bừng mặt, không nói được bất kì một câu nào nữa.
Bây giờ các bạn học đã thực sự tin lời Tạ Miêu, thậm chí còn đoán được lý do vì sao cô muốn Tào Khiết đọc bài luận ca ngợi vùng nông thôn.
Ngô Thục Cầm cũng là người đến từ trấn Kiến Thiết, thậm chí còn lạnh mặt hơn, hỏi thẳng Tào Khiết: “Cậu coi thường dân quê?”
Tào Khiết vội vàng lắc đầu: “Tớ không ...”
“Bạn học Tào đã hạ quyết tâm muốn chối cãi, tôi cũng không có biện pháp ép cậu, cậu tự giải quyết cho tốt đi.”
Tạ Miêu cắt ngang lời cô ta, cười xin lỗi với các bạn học trong lớp: “Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.” Cô rời khỏi bục giảng một cách dứt khoát lưu loát.
Từ đầu đến cuối, cô đều bình tĩnh, không cáu gắt, không nóng giận, càng không hùng hổ dọa người.
Một nam sinh đang lười biếng nằm bò trên bàn ở dãy cuối cùng trong lớp ngước đôi mắt hẹp dài lên, lẩm bẩm cười nhạo một câu: “Có chơi có chịu, nếu không chấp nhấp nhận thua thì cũng đừng đánh cược với bất kỳ ai.”