Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.
Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!
Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.
Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.
Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.
Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.
Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa cưới có giá trị nhan sắc nghịch thiên.
Chồng chưa cưới đẹp ngất trời, cô vừa thấy đã kinh ngạc tưởng là tiên trên trời, từ đó điên cuồng si mê anh, vì anh mà có thể đâm đầu vào nhà giam.
Mắt thấy sống chung thêm mấy năm nữa là cô có thể lấy một người cao - giàu - đẹp trai, đi lên đỉnh cao cuộc đời thì mẹ nó ký ức kiếp trước lại thức tỉnh!
Lúc này Tạ Miêu mới biết, cô vốn không phải cô gái nông thôn đến từ thâm sơn cùng cốc, mà là một cô gái cấp ba độc thân đến từ thế giới hiện đại. Mỗi ngày đều đặt mục tiêu cẩn thận giải hàng ngàn đề thi, chỉ chờ đến lúc đi qua cầu độc mộc, trải nghiệm cuộc sống đại học tốt đẹp được ngủ nướng, trốn học, yêu đương.
Đáng tiếc vất vả phấn đấu mười mấy năm, thắng lợi đã ngay trước mắt thì cô lại trở về thời trước giải phóng.
Hai ngày trước khi thi đại học, Tạ Miêu nghe chị họ học bá dặn dò, tải APP Tấn Giang xem giải tỏa căng thẳng.
Trong đó có một quyển tiểu thuyết quân hôn tên là “Thời đại quân hôn: Thủ trưởng cưng chiều vợ yêu”, nam chính tướng mạo anh tuấn gia thế bất phàm, còn trẻ tuổi nhưng nhờ biết bao công trạng mà lên được sĩ quan cao cấp, có thể nói là đỉnh của chóp.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là anh đã từng có một cuộc hôn nhân thất bại.
Mà xui xẻo thay, vợ trước của nam chính được định hôn ước từ nhỏ với anh, sau đó là vợ trước bị anh đá cũng tên Tạ Miêu.
Tạ Miêu thật sự không khống chế được sức mạnh Hồng Hoang* trong cơ thể, trong một phút bất cẩn mà nhập vào nữ phụ cùng tên với mình.
*Sức mạnh Hồng Hoang: là sức mạnh có thể hủy diệt đất trời từ thuở sơ khai
Sau đó cô phát hiện, nam chính rất cưng chiều nữ chính nhưng đối với vợ trước thì anh lại là một tên đàn ông cặn bã không hơn không kém.
Tuy từ nhỏ hai người đã có đính ước nhưng cũng chỉ do người lớn hứa miệng. Nếu nam chính không muốn cưới đối phương thì hoàn toàn có thể không cưới.
Nhưng anh cứ khăng khăng đòi cưới, cưới xong lại đối xử tệ bạc với người ta, ném vợ trước đến nơi thôn quê sống như quả phụ.
Hai người cách xa nhau ngàn dặm, một năm cũng không gặp mặt được bao nhiêu. Vợ trước thật sự không khỏi nhớ mong, lén chạy đến quân khu gặp anh.
Ai ngờ nam chính đã yêu đương với nữ chính, đã không muốn nhìn mặt cô nữa nên lấy lý do không còn tình cảm mà đề nghị ly hôn với cô…
Tạ Miêu xem đến đây thì thật sự không xem nổi nữa, để lại bình luận ở dưới chương truyện, hỏi phải chăng nam chính làm như vậy thì có phải không được tốt lắm hay không.
Cô đã ăn nói hết sức khéo léo nhưng vẫn khiến fans của tác giả hợp sức cấu xé hơn hai mươi tầng bình luận.
Còn có người ác ý nói: “Cô thông cảm cho cô ta vậy à, sao cô không chịu đựng thay cô ta đi? Tôi thấy cô hoặc là thối tha không biết xấu hổ, lì lợm la liếm như cô ta, còn không thì cũng là bị đàn ông vứt bỏ nên không cam lòng, có vậy mới ở đây nói mấy lời thối như vậy!”
Sau đó, Tạ Miêu mắt nhắm mắt mở xuyên thai* thành nữ phụ cùng tên trong sách. Không những thế còn xui xẻo bị khóa ký ức, giống như con rối gỗ mà yêu nam chính ngay từ cái nhìn đầu tiên theo cốt truyện gốc, như chó chạy theo chủ không chút chùn bước.
*Xuyên thai: xuyên vào từ lúc còn trong bụng mẹ
Nếu không phải vừa rồi trong thân thể như có gì bị đánh vỡ, khiến cô nhớ hết tất cả thì không chừng cô vẫn tiếp tục gặp phải cái kết cục yêu đến ngu ngốc, trải nghiệm hết những bất công của nữ phụ cùng tên kia rồi.
Nghĩ vậy, Tạ Miêu nhìn quần áo của người khác giới trong thau, ánh mắt hơi không ổn cho lắm.
Đẹp trai thì có ích lợi gì?
Cho dù đẹp trai có thể kiếm cơm nhưng cơm đó cũng đâu phải cho cô ăn đâu. Bố và bà nội của cô cực khổ nuôi cô trắng trắng mềm mềm như thế, ở nhà không nỡ để cô làm việc. Dựa vào cái gì mà tiện cho tên đàn ông cặn bã đó như thế? Giặt quần áo cho anh ta! Nấu cơm cho anh ta!