Hơn nữa vì thấy đứa trẻ thực sự đói lả, Tôn Thục Phân đã phá lệ cho Tô Hướng Vãn hai thìa sữa bột để pha cho bé Chi Chi uống tạm.
Tô Hướng Vãn cầm lá thư và giấy chứng nhận, nhìn quanh thôn làng, bỗng thấy một cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.
Khi tác giả viết truyện, không thể tránh khỏi việc đưa vào những hình ảnh từ cuộc sống của chính mình. Tô Tiểu Nam đã viết ra thôn Tống này dựa trên nguyên mẫu quê hương của cô và Tô Hướng Vãn. Chỉ có điều, gia đình họ Tống này là do cô ta tự tạo ra.
Trở lại vùng quê quen thuộc, nhìn sông núi, hít thở bầu không khí trong lành, đi trên những con đường đất nhỏ sạch sẽ không một cọng cỏ, nhìn những ngôi nhà ba gian có sân trong, mặc kệ bà Tống đang tức tối ở phía sau, tâm trạng Tô Hướng Vãn lại thoải mái đến lạ.
Được rồi. Với những lợi thế của một người đến từ tương lai, cô hoàn toàn có thể “đột nhập hang ổ” của bà Tống, lấy lại toàn bộ tiền trợ cấp và nuôi lớn bầy con.
Cô tin rằng, dù mình đến đây bằng cách nào, cô cũng sẽ không để cho ba đứa trẻ phải chịu số phận bi thảm như trong sách.
Nghĩ đến kiếp trước, cô từng làm việc trong hệ thống cơ giới nông nghiệp, lại có hai năm kinh nghiệm dạy học ở nông thôn. Có thể nói, tuy là người thành phố nhưng cô lại rất am hiểu cuộc sống ở đây.
Cô không tin mình lại không thể nuôi dạy tốt ba đứa trẻ này.
-
Trưa hè nóng như thiêu như đốt. Về đến nhà, căn buồng đất ẩm thấp, mái tranh dột nát, trên chiếc phản gỗ cũ kỹ chỉ có một tấm chiếu tre. Bụi bám trên tường có chỗ dày cả tấc, không khí vừa ngột ngạt vừa tồi tàn.
Tô Hướng Vãn đặt bé Chi Chi xuống giường, cẩn thận mở gói giấy nhỏ đựng hai thìa sữa bột ra.
Căn bếp ở nông thôn, nhờ có kinh nghiệm đi dạy học ở kiếp trước nên cô không còn xa lạ. Cô nhóm củi, châm lửa, nước vừa sôi đã vội vàng rót vào chén, hòa tan sữa bột. Trong lúc cô thổi cho sữa nguội, đứa nhỏ đã khóc đến kiệt sức, không còn hơi để gào nữa.
Đặt chén sữa vào một chậu nước lạnh cho nhanh nguội, Tô Hướng Vãn cẩn thận đút cho con. Con bé từng ngụm, từng ngụm uống hết sạch.
“Mẹ ơi, mẹ còn đói không? Hay là… con lại đi hái trộm một quả lê nữa về cho mẹ nhé?” Cẩu Đản cứ quanh quẩn bên chân mẹ, giống như một chú cún nhỏ trung thành.
Không thể so bì với nam chính Lư Đản, người dù tàn tật nhưng luôn tỏa ra hào quang nhân vật chính, gặp đại nạn không chết. Đứa trẻ này, từ nhỏ đã bị nguyên chủ khuyến khích, dần dần hình thành thói quen ăn cắp vặt. Hôm nay là một quả lê, ngày mai là một quả dưa, lâu dần sẽ thành tật. Sau này khi bị mẹ bán đi, nó đã trở thành một nhân vật phản diện đáng sợ, nham hiểm và cố chấp. Cao trào ở cuối truyện chính là cuộc đối đầu sinh tử giữa hai anh em.
Nhưng hiện giờ, Cẩu Đản vẫn chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, hoàn toàn không có dáng vẻ của một kẻ phản diện sau này.
“Cẩu Đản này, sau này dù chúng ta có muốn lấy lê cũng phải đường đường chính chính mà lấy, không được đi ăn trộm, con hiểu không?” Tô Hướng Vãn vừa rửa mặt cho mình, vừa lấy khăn lau mặt cho hai đứa nhỏ.
“Nhưng mẹ nói đó là cây lê của nhà mình mà.” Cẩu Đản mở to mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc. Đang nói thì mẹ đã úp chiếc khăn mặt lên, lau ra cả một mảng đen sì.
“Đúng là của chúng ta nhưng chúng ta phải xác nhận quyền sở hữu trước. Chờ khi nào mẹ nói cây đó chính thức là của mình, chúng ta mới có thể hái.” Tô Hướng Vãn khẳng định.
Thằng bé có vẻ đã hiểu ra, nó gật đầu quả quyết: “Khi nào mẹ bảo hái được thì con mới hái, đúng không ạ?”
“Đúng rồi.”
“Vậy bây giờ chúng ta có ra đồng kiếm công điểm không mẹ?” Cẩu Đản nói xong đi ra góc nhà lấy chiếc sọt tre chuẩn bị đi mót phân. Một đứa trẻ như vậy mà ngày nào cũng phải đi làm để kiếm hai công điểm. Không còn cách nào khác, chúng còn nhỏ nhưng ba đã mất, phải tự mình kiếm sống qua ngày.
“Cẩu Đản, hôm nay chúng ta không đi mót phân, nghỉ ngơi một ngày. Ngày mai mẹ dẫn con đi chợ huyện mua sữa bột cho em gái.”
“Mẹ, bây giờ mẹ lại giống như mẹ của trước đây rồi.” Cẩu Đản rụt rè nói, giọng có phần lo lắng.
Phải biết rằng lúc chồng còn sống, tính tình nguyên chủ rất dịu dàng, hết mực yêu thương các con. Chỉ đến khi nhận được giấy báo tử của chồng, tính tình cô ta mới thay đổi đột ngột. Động một chút là chỉ vào mặt hai đứa con trai mà mắng là “nghiệp chướng”: "nghiệt chủng”. Còn bé Chi Chi, nếu không phải vì là con liệt sĩ, hợp tác xã không cho phá thai thì cô ta đã bỏ nó từ lâu.
“Có phải mẹ của bây giờ càng đáng yêu, càng mê người hơn không?” Tô Hướng Vãn trêu thằng bé.
Nó lập tức đỏ bừng mặt: “Mẹ lúc nào cũng xinh đẹp và dịu dàng. Hai năm nay mẹ thay đổi cũng là vì mẹ quá đau lòng trước cái chết của ba thôi, đúng không mẹ?”
Dừng lại một chút, thằng bé ngập ngừng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ còn nhớ ba trông như thế nào không?”
Hai năm trước, nguyên chủ phải đi một chuyến rất xa mới gặp được chồng. Vì sợ tốn kém chi phí đi lại cũng là vì sợ hai đứa nhỏ vướng chân nên cô ta đã không mang chúng đi cùng. Kết quả là hai đứa trẻ đã sáu tuổi mà vẫn chưa một lần biết mặt ba.
Mà trong ký ức của nguyên chủ, chuyến đi xa đó thực sự rất sung sướng. Nguyên nhân của sự sung sướng đó là vì có em chồng Tống Nhị đi cùng. Cô ta được ở khách sạn, được ăn kẹo, ăn bánh quy, được ngồi trên ô tô hóng gió trên một cung đường nhựa thênh thang.
Chuyến đi đó đã làm cho tâm trí của nguyên chủ nảy sinh khao khát hưởng thụ. Cô ta chỉ biết chồng mình đã chết nhưng cô ta vẫn muốn được ở khách sạn, được ăn ngon, được ngồi ô tô hóng gió. Vì thế, sau khi trở về, cô ta đã không từ thủ đoạn để bám lấy em chồng. Thậm chí sau này, cô ta còn bán con lấy tiền, đáp xe lửa đi tìm Tống Nhị, muốn được bí mật ở bên anh. Bởi cô ta tin rằng, chỉ có anh mới có thể cho cô ta một cuộc sống như vậy.
-
Một ngày trôi qua trong yên bình.
Ban đêm, như thường lệ, cô phải dậy cho hai con lừa ăn cỏ. Hai con lừa này vốn là của hồi môn của nguyên chủ. Một con lừa mang ra đội sản xuất làm việc có thể kiếm được mười công điểm mỗi ngày nhưng vì là lừa của cô nên việc cho ăn cũng do một tay cô đảm nhiệm. Nửa đêm cho con bú, lại phải cho lừa ăn, gần như chưa lúc nào được nghỉ ngơi trọn vẹn.
Đêm nay, khi cô định ra chuồng lừa thì phát hiện cha chồng cô, người đã mệt nhoài sau một ngày làm việc, đã dậy từ lúc nào và đang thêm cỏ vào máng cho lừa.
Quả thực, cha chồng cô là một người đàn ông rất tốt. Vì muốn gia đình yên ổn, ông chấp nhận gánh vác mọi việc, dù có mệt đến mấy cũng cố gắng.
Nhờ vậy, Tô Hướng Vãn được ngủ một giấc trọn vẹn. Chỉ có điều rất đói, sáng sớm bụng đã sôi ùng ục. Đứa con gái nhỏ cũng đã dậy được một lúc, tiếng khóc yếu ớt như tiếng mèo con. Hai thìa sữa bột hôm qua đã uống hết, bất đắc dĩ, Tô Hướng Vãn lại phải vạch áo chịu đau cho con bú. Có vẻ như hôm qua được uống sữa, con bé cũng đỡ quấy hơn. Nó chỉ mút sữa chứ không cắn đến bật máu nữa, cô cũng đỡ đau hơn nhiều.
Sáng sớm thức dậy, cô ngạc nhiên khi thấy căn bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ.
“Thanh Ngọc, bữa sáng mọi người ăn gì vậy, sao không có phần của tôi?” Tô Hướng Vãn hỏi Thanh Ngọc đang cọ rửa nồi.
Tống Thanh Ngọc bĩu môi, chỉ vào một cái bát sành trên bàn còn ám khói đen, bên trong là một thứ gì đó không rõ hình thù: “Chị dâu dậy muộn như thế, làm sao cả nhà chờ được? Đây là phần cơm thừa cho chị, ăn nhanh đi.”
Nói rồi, Thanh Ngọc vẫn tỏ vẻ không vui, nói thêm: “Chị dâu, ba tôi ban ngày đã rất mệt rồi, ban đêm còn phải để ông dậy cho lừa ăn, như thế có hợp lý không?”
Tô Hướng Vãn bình thản đáp: “Đó không phải là ba của tôi, tôi không đau lòng.”
Ngụ ý rất rõ ràng: Chính ba của cô mà cô còn không thương, mắc gì tôi phải xót?
Cô bưng bát canh chua thập cẩm lên, uống một hơi cạn sạch, không hề nhíu mày vì khó ăn.
Tuy Tống Thanh Ngọc cũng là phụ nữ nhưng trong số những người cô ta từng gặp, Tô Hướng Vãn là người đẹp nhất. Nhất là đôi mắt kia, trong veo như nước hồ thu. Còn làn da, Thanh Ngọc cả ngày ở trong nhà tránh nắng cũng không thể trắng bằng. Chỉ có điều, trong đầu óc người chị dâu này chỉ toàn hình bóng chú Hai Tống Đình Tú, không hiểu nổi trong não cô có vấn đề gì.
Uống cạn bát canh, cẩn thận dùng đũa gắp hết từng sợi rau, Tô Hướng Vãn mới buông bát xuống. Bữa ăn khó nuốt như vậy mà cô còn thấy ngon, chứng tỏ đã đói đến mức lả đi.
Một Lư Đản, một Cẩu Đản, giống như hai vị Hộ pháp đứng ngoài cửa canh gác cho mẹ.
“Hai đứa có muốn đi chợ huyện cùng mẹ không?” Tô Hướng Vãn hỏi.
Cẩu Đản gật đầu lia lịa: “Đi ạ! Mẹ ơi, con thích đi chợ nhất!”
Lư Đản thì xua tay: “Mẹ đi đi, con ở nhà được rồi ạ.”
“Không được đi mót phân nữa nhé, cả người hôi rình, buổi tối đi ngủ mẹ không muốn nằm cạnh con đâu.” Tô Hướng Vãn chỉ vào mũi Lư Đản, trêu.
Thằng bé gật mạnh đầu: “Mẹ yên tâm, con không đi đâu. Con ở nhà chờ mẹ, thật đấy!”
Đi chợ là phải tiêu tiền, dắt thêm một đứa là tốn thêm một khoản, Lư Đản hiểu chuyện nên không dám đi. Nhưng nó vẫn tiễn mẹ ra đến cuối thôn, đôi mắt dõi theo bóng lưng mẹ tay dắt em trai, lưng địu em gái đi trên con đường ngập nắng. Sau đó, nó ngồi xếp bằng dưới gốc cây, mắt vẫn không rời đi, lòng đầy lo lắng. Thằng bé sợ nhất là mẹ cầm mười đồng trong người, lần này đi rồi liệu có quay về nữa không?
“Trời ạ, chị dâu mày sau lần thắt cổ hụt thì càng ngày càng lợi hại.” Thấy Tô Hướng Vãn đã đi khuất, bà Tống mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. “May mà nó không nhắc lại chuyện tiền trợ cấp nữa. Số tiền kia tao phải giữ cho kỹ.”
Hôm qua con dâu đột nhiên làm loạn, bà ta sợ nhất là nó đòi chia khoản tiền trợ cấp tử tuất của con trai. Nếu phải chia, bà ta có thể mất ít nhất một hai trăm đồng. Không ngờ sau khi đưa mười đồng, nó lại thôi không gây chuyện nữa.
Tống Thanh Ngọc nén giận nói: “Năm trăm đồng đó mẹ! Trong nhà có bao nhiêu việc cần tiêu đến tiền. Mẹ đưa cho con một ít, mẹ giữ lại một ít dưỡng già còn phần tiền mẹ định chạy việc cho anh Ba thì nên đưa cho chị dâu đi. Anh Cả mất rồi, tiền trợ cấp của anh ấy lại mang đi lo cho em trai mà không chu cấp cho vợ con anh ấy, người ta biết được sẽ cười vào mặt cho đấy.”
“Anh Ba của mày tài giỏi như vậy, sao có thể chôn chân ở nông thôn được? Chẳng lẽ nó không cần một công việc ổn định à?” Bà Tống gạt đi. “Nghe nói đập chứa nước Thanh Thủy sắp được khởi động lại để xây nhà máy thủy điện. Anh rể con nói có thể tìm một công việc ở trạm phát điện cho nó, tao phải gom tiền để chạy việc cho anh Ba mày.”
“Mẹ chỉ thiên vị anh Ba. Anh ấy nói ngọt vài câu là mẹ cho hết nhưng mẹ nghĩ anh ấy sẽ nuôi mẹ lúc già yếu à?” Tống Thanh Ngọc trừng mắt. “Không bằng mẹ đưa hết tiền cho con. Mẹ có ốm đau nằm một chỗ, con nuôi mẹ mười năm cũng được, chứ anh Ba không nuôi mẹ nổi mười ngày đâu, thật đấy!”
“Tiền này có cho chó ăn tao cũng không đưa cho con Tô Hướng Vãn!” Bà Tống khăng khăng, không tin Tô Hướng Vãn có thể lấy được tiền từ tay mình.
Nhưng Tô Hướng Vãn muốn lấy tiền, có cần phải hỏi bà ta không? Nực cười! Là một người hiện đại, cô có trăm phương ngàn kế để lấy lại những gì thuộc về mình.
Ra khỏi thôn, có hai nơi để đi chợ, một là xã Tân Hưng, hai là hợp tác xã Sao Đỏ. Hợp tác xã gần hơn, khoảng hai cây số còn xã Tân Hưng xa hơn, chừng bốn cây số.
Lưng địu một đứa, tay dắt một đứa, tuy mới sáng sớm nhưng nắng đã bắt đầu nóng gắt. Không cần dựa vào ký ức của nguyên chủ, con đường này Tô Hướng Vãn đã đi không biết bao nhiêu lần.
“Cẩu Đản, có muốn mẹ cõng không?” Đi được một đoạn, Tô Hướng Vãn hỏi cậu con trai sáu tuổi đang lon ton bên cạnh.
“Không cần đâu ạ!” Cẩu Đản vui vẻ chạy lên trước. “Mẹ nhớ không, lần mẹ từ trên thành phố về, con với anh cũng đứng ở đây chờ mẹ. Mẹ ơi, hôm đó mẹ đẹp lắm.”
Dĩ nhiên bây giờ mẹ cũng đẹp. Nhưng lúc đó mẹ mặc bộ quần áo màu xanh công nhân mới tinh, tóc tết bím hai bên, tay đeo chiếc đồng hồ Longines mà bây giờ bà nội đang đeo, trông thật sự nổi bật.
Đến xã Tân Hưng, hôm nay đúng phiên chợ nên rất náo nhiệt. Ngay từ đầu chợ, Tô Hướng Vãn đã ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc. A, đúng là nó rồi, mùi hành lá phi trong mỡ.
“Mẹ, ở đằng kia có bán bánh vòng chiên! Chúng ta chạy nhanh qua đó đi mẹ!”
“Vì sao phải chạy?”
“Hai năm trước chẳng phải chúng ta cũng chạy như thế sao? Vì nó thơm quá, con không chịu nổi nữa, hồn vía của con bị mùi thơm kéo hết xuống chảo dầu rồi!”
Bánh vòng chiên là một món quà vặt đặc sản ở đây. Bột mì được trộn với một chút bột nở, thêm hành lá thái nhỏ, dầu mè, muối rồi nặn thành hình vòng và chiên trong chảo ngập dầu. Lớp vỏ ngoài vàng ruộm, giòn tan nhưng bên trong lại mềm xốp như ruột bánh mì, quyện với mùi thơm mê người của hành lá. Chỉ có điều giá khá cao, một cái đã tới một hào rưỡi.
Trước đây khi kinh tế còn dư dả, nguyên chủ vẫn thường xuyên ăn món này.
Sau khi chồng mất, không còn tiền mua quà vặt cho con, nguyên chủ vẫn thường dặn chúng: "Khi đi qua hàng bánh vòng chiên thì phải chạy thật nhanh, nếu không hồn vía sẽ bị mùi thơm kéo xuống chảo dầu đấy.”
Vì vậy, Cẩu Đản đang chuẩn bị co cẳng lên mà chạy.
“Dì ơi, cho cháu bốn cái bánh vòng!” Tô Hướng Vãn lại cố ý đi thẳng tới trước quầy hàng, móc từ trong túi ra một tờ tiền "Đại đoàn kết" mới cứng, vừa vẫy vẫy vừa nháy mắt với Cẩu Đản. Ánh mắt kia như muốn nói: “Nhìn xem, chúng ta lại có tiền rồi.”
Những chiếc bánh vòng nóng hổi vừa vớt ra khỏi chảo dầu, xé một miếng là hương thơm mềm mại lan tỏa. Tô Hướng Vãn bỏ ra sáu xu mua bốn chiếc, gói ba chiếc vào trong lá chuối, sau đó xé một chiếc làm đôi, đưa cho Cẩu Đản một nửa.
“Mẹ ơi, bánh vòng chiên ngon quá!” Cẩu Đản cắn một miếng rõ to, sung sướng reo lên. Đứa trẻ phấn khích, bởi vì đã lâu lắm rồi nó không thấy mẹ mình vui vẻ và hào phóng như vậy.
Tô Hướng Vãn cũng cắn một miếng. Phải công nhận, đồ ăn thời này không có chất phụ gia, độ dai của bột mì hòa quyện với mùi thơm của mỡ và hành lá, quả thực rất ngon. Cô quay sang nhìn bé Chi Chi, cẩn thận bóc lớp vỏ giòn bên ngoài, lấy một miếng ruột bánh mềm bên trong đút cho con bé. Đứa trẻ một tuổi chóp chép ăn ngon lành.
-
Vì là phiên chợ nên trong xã khá đông đúc.
Đôi môi hồng hồng chóp chép, bé Chi Chi cũng đang thưởng thức phần bánh của mình. Cô bé từ trước đến giờ chỉ biết khóc, đột nhiên lại thủ thỉ gọi một tiếng mềm mại: “Mẹ…”
Trong mắt Tô Hướng Vãn, đây là đứa trẻ xinh đẹp nhất.
À, cô nhớ ra con bé này giống ai rồi. Nó giống hệt em gái cô ở kiếp trước. Em gái cô năm sáu tuổi thì mất, không bệnh tật, không tai nạn, cứ thế mà đi. Cả nhà cô đã bị một đả kích rất lớn, gần như không gượng dậy nổi trong một thời gian dài.
Và em gái cô cũng tên là Chi Chi.
Con bé Tô Tiểu Nam đó đã nhẫn tâm đưa cả người em gái đã mất của cô vào trong sách, không những thế còn sắp đặt cho nhân vật Chi Chi một số phận bi thảm khôn cùng.
Nghiến chặt răng, Tô Hướng Vãn thì thầm vào không khí: “Tô Tiểu Nam, nếu kiếp này còn có thể gặp lại, tôi sẽ nhấn cô vào nước sôi ba lần, dìm vào nước đá ba lần, sau đó thả vào axit ba lần. Thiếu một lần cũng không được, không tin thì cứ chờ xem!”
Xã Tân Hưng chỉ có một cửa hàng cung tiêu xã. Đương nhiên, sữa bột là mặt hàng phải mua bằng phiếu, không có phiếu thì đừng hòng. Chuyện cầm giấy chứng nhận liệt sĩ đi mua thẳng sữa bột là không thể được. Nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã chỉ biết làm đúng theo quy định. Sữa bột là hàng khan hiếm, quản lý vô cùng chặt chẽ, cho dù có là gia đình liệt sĩ, không có công văn của cấp trên thì không một ai dám tự ý bán.
Vì vậy, Tô Hướng Vãn không vào cung tiêu xã. Cô đi dạo quanh chợ, nhanh chóng nhìn thấy mấy người đàn ông dáng vẻ cán bộ, tay cầm túi cói lớn đứng ở lề đường. Đây rõ ràng là những người có nhiều phiếu mua hàng trong tay, dùng không hết nên mang đi bán lại ở chợ đen.
“Ồ, không phải là Tô Hướng Vãn sao?” Một người đàn ông trong số đó đột nhiên lên tiếng. “Sao thế, nghe nói hôm qua cô lại làm loạn đòi tự sát à?”
Tô Hướng Vãn nhìn người đó, vờ như mừng rỡ: “A, cán bộ Triệu, tôi đang định đi tìm anh đây.”
Người này tên là Triệu Quốc Đống, nghe nói là con cháu cán bộ cấp cao ở tỉnh, hưởng ứng lời kêu gọi của lãnh tụ mà chủ động xin xuống cơ sở để rèn luyện. Anh ta là phụ đạo viên của xã, công tác tại phòng tín dụng của hợp tác xã Sao Đỏ. Lần trước khi nguyên chủ tự sát, anh ta còn tới bệnh viện để thăm hỏi, khuyên giải. Theo lời anh ta, tìm đến cái chết không phải là cách giải thoát duy nhất. Chồng đã mất, chỉ cần cô muốn, cô hoàn toàn có thể dũng cảm bước ra khỏi cái nhà đang giam cầm đó để bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng lúc đó trong lòng nguyên chủ chỉ có chú em chồng, căn bản không nghe lọt tai những lời của cán bộ Triệu. Cô ta ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần mình nhẫn nhục chịu đựng, ngày chú em chồng trở về nhất định sẽ cảm động mà đón nhận mình. Nguyên chủ không có tật xấu gì, chỉ là quá ngu ngốc.
Người cán bộ Triệu này dáng người cao lớn, trầm tính, đeo một cặp kính gọng đen. Anh ta xách một chiếc cặp táp phồng lên, chắc chắn là đang bán đồ.
“Cô muốn tìm thứ gì?” Cán bộ Triệu cẩn thận mở chiếc cặp da của mình. Bên trong có một hộp sữa bột, một hộp sữa mạch nha. Hai loại này trộn vào với nhau là kiểu ăn thịnh hành và xa xỉ nhất bấy giờ. Đây chắc hẳn là đồ nhà mang tới, có lẽ cán bộ Triệu thiếu tiền nên mới mang ra đây bán lại.
Có sữa bột và sữa mạch nha, Tô Hướng Vãn có thể cai sữa cho bé Chi Chi.
“Cán bộ Triệu, sữa bột với sữa mạch nha bao nhiêu tiền một hộp vậy anh?” Tô Hướng Vãn vừa nói vừa bế đứa trẻ ra trước mặt cho anh ta xem. Sinh viên mới ra trường là những người dễ mềm lòng nhất. Bây giờ cô không có nhiều tiền, phải cố gắng tỏ ra đáng thương để “làm thịt con cừu béo” này. Nhìn anh ta chân đi giày da, tay đeo đồng hồ, rõ ràng tuy nói là xuống cơ sở rèn luyện nhưng điều kiện gia đình rất tốt.
“Vậy… vậy một đồng một hộp nhé. Cô muốn thì tôi đưa cho cô hết.”
Trên đường đi Tô Hướng Vãn đã dò hỏi, người khác đều bán năm đồng một hộp nhưng anh ta chỉ bán một đồng. Quả nhiên người có học vẫn luôn mềm lòng. Cô lấy một hộp sữa bột, một hộp sữa mạch nha, đưa anh ta một tờ "Đại đoàn kết", chờ anh ta thối lại tám đồng.
“Đồng chí Tiểu Tô, cô còn chuyện gì cần tôi giúp không?” Triệu Quốc Đống lấy hết can đảm, cố nén sự phấn khích trong lòng mà nói. “Ở bệnh viện lúc đó tôi chưa nói với cô, chỉ cần cô muốn, tổ chức, chính phủ và cả tôi nữa, sẽ luôn đứng sau hỗ trợ cô.”
Anh ta sẽ không bao giờ quên được dáng vẻ của Tô Hướng Vãn ngày hôm đó. Mẹ chồng thì luôn miệng chửi rủa cô khắc chết con trai mình còn cô thì nằm đó với khuôn mặt tái nhợt, đôi môi không còn một giọt máu, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi run rẩy như cánh bướm. Không hiểu sao, Triệu Quốc Đống lại nhớ đến bức tranh sơn dầu nổi tiếng “Cái chết của Marat”. Từ khoảnh khắc đó, anh ta đã không thể quên được người phụ nữ này.
"Cán bộ Triệu, chuyện đó chúng ta tạm thời không nói đến. Tôi có một việc rất quan trọng cần anh giúp đỡ." Tô Hướng Vãn nói ngay.
Trong truyện, Triệu Quốc Đống quả thực đã theo đuổi nguyên chủ rất lâu. Dù sao chồng đã chết, nguyên chủ chắc chắn sẽ tái giá. Nhưng ngay lúc anh ta có ý định đó thì lại không biết phạm phải lỗi gì mà bị điều đi chăn bò. Thật đáng thương.
“Không phải anh làm ở phòng tín dụng của hợp tác xã Sao Đỏ sao? Mọi người ở đó chắc đều biết anh nhỉ? Tôi có một việc nhưng không dám vào.” Tô Hướng Vãn giả bộ là một người phụ nữ nông thôn không biết chữ, rụt rè lo sợ.
Triệu Quốc Đống vỗ ngực: “Chuyện nhỏ thôi, tôi đưa cô đi.”
Ở vùng nông thôn thời đại này, phòng tín dụng chính là ngân hàng duy nhất.
“Đồng chí Vương Gia Tuệ, vị này là người nhà của liệt sĩ Tống Đại, có chuyện muốn nhờ cô tư vấn một chút.” Quả nhiên Triệu Quốc Đống rất quen với người giao dịch viên bên trong.
“Anh Quốc Đống, anh nói Tống Đại nào? Có phải là liệt sĩ của xã ta không?” Người giao dịch viên tên Vương Gia Tuệ, vốn dĩ mặt lạnh như tiền, nay bỗng trở nên thân thiện, niềm nở hỏi.
Tô Hướng Vãn sắp xếp tất cả giấy tờ thành một hàng: thư giới thiệu, giấy chứng nhận liệt sĩ, giấy chứng nhận kết hôn rồi đẩy vào trong quầy.
“Thưa đồng chí Vương Gia Tuệ, chuyện là thế này. Chồng tôi đã hy sinh nhưng sổ tiết kiệm của anh ấy ở chỗ các cô vẫn còn đang mở, chưa bị khóa lại đúng không ạ?”
Một phụ nữ nông thôn, tay dắt một đứa, lưng địu một đứa, lại có thư giới thiệu, giấy tờ đầy đủ.
“Đúng vậy. Sổ tiết kiệm liệt sĩ vẫn được mở là vì rất có thể đơn vị vẫn còn các khoản trợ cấp khác muốn chuyển cho anh ấy. Vì vậy, giấy chứng nhận liệt sĩ này mọi người phải giữ thật cẩn thận. Nghe nói sắp có chính sách mới, sau này muốn rút tiền trợ cấp đều phải mang giấy chứng nhận liệt sĩ tới mới rút được từ sổ tiết kiệm mang tên người đó.” Vương Gia Tuệ giải thích.
Tô Hướng Vãn vỗ đùi một cái: “Nhưng mà sổ tiết kiệm ở nhà chúng tôi bị mất rồi! Tôi sợ người khác nhặt được rồi rút mất tiền. Đồng chí Vương, cô có thể giúp tôi báo mất sổ tiết kiệm được không?”
Người giao dịch viên rất nhiệt tình, làm việc cũng nhanh chóng: “Chị Tô, thủ tục báo mất sổ đã xong rồi ạ. Sổ mới sẽ được gửi từ trên huyện về hợp tác xã, lúc đó chị chỉ cần đến kiểm tra kỹ thông tin rồi nhận là được.”