“Chú Hai ơi, chú mau về đi! Lừa nhà mình không ai lo, người ta đang đợi chú về chăm đây này.”
“Đúng rồi chú Hai ơi, chị dâu chú bảo chỉ thương một mình chú thôi. Chị dâu chú còn nói dù không biết chữ nhưng vẫn thương chú lắm!”
Giữa trưa hè oi ả, nắng gắt trên đỉnh đầu, hai đứa trẻ ranh mãnh một đứa đọc, một đứa hùa theo, tay cầm lá thư cất giọng léo nhéo chế giễu.
“Chà, gả về đây bảy năm rồi mà Tô Hướng Vãn vẫn chưa hết tơ tưởng thằng Hai nhà họ Tống à? Nó còn muốn làm mình làm mẩy tới mức nào nữa?”
Có người đi ngang qua cửa nhà họ Tống, nghe hai đứa nhỏ diễn trò thì cũng dừng lại hóng chuyện, tủm tỉm cười.
Nhà họ Tống có một chuyện lạ đời nhất vùng, đó là chị dâu cả lại chẳng đoái hoài gì đến chồng mình là Tống Đại mà một lòng một dạ tơ tưởng em chồng Tống Nhị.
Chuyện nực cười này đã lan truyền năm sáu năm nay. Từ lúc Tống Đại còn sống cho đến khi anh ta mất đã hai năm, chuyện vẫn chưa nguội.
Nhưng chuyện chị dâu cả gan viết thư tình cho em chồng thì đúng là lần đầu người ta được nghe, đúng là mới mẻ.
“Bà ơi, bà ơi! Mẹ con thắt cổ rồi!”
Ngay lúc ấy, từ trong sân nhà họ Tống, một thằng bé đầu tròn xoe hớt hải kêu to.
Ngay sau đó, trong buồng lại vẳng ra tiếng chửi đay nghiến: “Cái con Tô Hướng Vãn không biết liêm sỉ này, muốn chết thì chết phứt đi cho rảnh nợ! Tao chỉ hận không đưa dao cho nó!”
“Mẹ, chắc chị dâu chỉ làm mình làm mẩy vậy thôi, dẫu sao chị ấy cũng sinh cho anh Cả ba đứa con rồi.”
“Sinh con thì sao? Hả? Nó gả cho thằng Cả, là thằng Cả đấy! Thế mà có an phận đâu. Chồng chết không lo giữ kẽ, lại còn viết thư cho thằng Hai đang ở trong quân đội. Nhà họ Tống này ai mà chẳng biết bụng dạ nó nghĩ gì. Đúng là đồ lăng loàn bại hoại!”
Bà Tống chẳng thèm đếm xỉa: “Cứ để cho nó chết! Nó mà chết đến quan tài tao cũng không cho.”
-
Cổ họng đau rát như bị xé toạc. Tô Hướng Vãn cố gắng vùng vẫy, cảm giác mình sắp bị siết chết đến nơi.
Mở mắt ra, trước mặt chỉ có xà nhà đầy bụi và mạng nhện. Sợi dây thừng thít chặt lấy cổ, hai chân cô lơ lửng giữa không trung.
Cô dùng hết sức chỉ mong tìm được một điểm tựa cho đôi chân để thoát khỏi sợi dây đang siết lấy mạng sống của mình.
“Không đỡ được người treo cổ đâu, phải cắt dây đi!”
“Đúng đúng, dùng liềm cắt mau. Ôi trời, hạ xuống được rồi, tội nghiệp quá dù gì cũng là một mạng người.”
Sợi dây đứt phựt, cơ thể cô nặng nề rơi xuống đất. Tô Hướng Vãn há miệng hớp từng ngụm không khí một cách khó nhọc.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Một bàn tay nhỏ đen nhẻm rụt rè đưa đến trước mũi cô, giọng một đứa trẻ non nớt vang lên.
“Mau đỡ lên giường đi, để cô ấy nằm nghỉ một lúc. Thật là tội nghiệp, một ngày mệt chết đi được còn có một đứa con nít nữa kìa.”
Cứ thế, cô được người ta đỡ lên một chiếc giường bằng gỗ.
Ký ức ồ ạt tràn về như thủy triều. Tô Hướng Vãn ngay lập tức hiểu ra: mình đã xuyên không, hơn nữa còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.
Tại sao ư?
Bởi vì cuốn tiểu thuyết này do chính cô em họ Tô Tiểu Nam của cô viết.
Chuyện là Tô Hướng Vãn vốn thích tìm truyện trên mạng để đọc. Mấy hôm trước, cô tìm được một cuốn tên là “Khởi đầu thập niên 70”.
Gần đây cô đang mê mẩn thể loại truyện bối cảnh xưa, trong những truyện đó hình tượng nam nữ chính đều rất xuất sắc, đặc biệt là nam chính tuy có tàn tật nhưng tài trí hơn người, khiến người ta vô cùng yêu thích.
Quyển truyện này mang đậm hơi thở của thời đại đó vì thế cô rất hứng thú đọc.
Trong truyện cũng có một bà mẹ chồng thuộc hàng “cực phẩm” và nữ phụ độc ác trùng tên với cô, Tô Hướng Vãn.
Nhân vật Tô Hướng Vãn này “cực phẩm” đến mức nào ư?
Nhà họ Tống có ba anh em, cô ta đường đường chính chính gả cho anh cả nhưng người cô ta mê đắm lại là chú Hai đang đi lính.
Chuyện này vốn dĩ chỉ có cô ta tự đa tình. Chồng cô ta và cô ta đã gạo nấu thành cơm còn chú Hai vốn chẳng ưa gì người chị dâu này.
Đáng ghét nhất là đến cuối cùng, cô ta cũng chẳng hề dạy dỗ con cái. Thậm chí để có tiền chưng diện, cô ta còn nhẫn tâm lén bán đi hai đứa con của mình.
Có tiền rồi, cô ta ăn mặc đẹp đẽ, sau khi chồng chết thì cả ngày lượn lờ trước mặt em chồng, mong được anh để mắt tới.
Cô ta sinh tổng cộng ba đứa, lén lút bán mất hai đứa. Người nhà hỏi đến thì cô ta trơ tráo bịa chuyện là dắt con ra phố rồi bị bọn buôn người bắt mất.
Hám hư vinh, chết không hối cải.
Mà con trai cả của cô ta cũng chính là nam chính trong truyện, đã trải qua vô vàn gian khổ để tìm lại em trai và em gái. Hơn nữa, người cha tưởng đã chết lại trở về, cả nhà cùng nhau nuôi dạy các con, đang sống yên ổn hòa thuận thì Tô Hướng Vãn lại bắt đầu gây chuyện.
Đúng lúc Tô Hướng Vãn đọc xong chương cuối, thấy nhân vật “Tô Hướng Vãn” kia lại giở trò, cô tức không chịu nổi định lấy điện thoại ra bình luận chửi một trận thì thấy tác giả có viết thêm một đoạn ở dưới: “Các bạn đọc thân mến, chị họ của mình tên là Tô Hướng Vãn. Nói thật, nhân vật này mình viết dựa trên nguyên mẫu chị ấy đấy. Hám hư vinh, không từ thủ đoạn nhưng lần nào cũng giành được phần hơn. Mọi người bảo mình phải làm sao bây giờ?”
Đọc đến đây, Tô Hướng Vãn tức sôi máu. Cô biết con bé em họ Tô Tiểu Nam có viết truyện trên mạng, chỉ là không biết bút danh của cô ta là gì.
Nhưng tác giả viết truyện mạng, có chị họ tên Tô Hướng Vãn thì có thể có bao nhiêu người chứ?
Lúc đó, Tô Hướng Vãn tức giận gọi một cuộc điện thoại, muốn hỏi cho ra nhẽ xem có phải chính Tô Tiểu Nam đã viết cuốn truyện kia không.
Ai ngờ, Tô Tiểu Nam ở đầu dây bên kia chỉ cười khẩy một tiếng rồi nói thẳng: “Chị à, sao thế? Thấy nhân vật tôi viết giống chị quá à? Thế thì xem ra tôi xây dựng nhân vật thành công rồi đấy. Chị nói xem, chị có muốn tôi ngược đãi cô ta tàn tệ hơn không?”
Tô Hướng Vãn tức điên lên: “Tô Tiểu Nam! Tôi độc thân thì đã sao, tôi không cướp chồng ai, không ăn cơm nhà cô, sao cô lại bêu riếu tôi, viết tôi là loại mẹ kế độc ác còn thêm vào một bà mẹ chồng hung ác như vậy?”
“Chẳng vì sao cả, chỉ là tôi ghét chị thôi, nhìn chị ngứa mắt. Ai bảo chị giỏi giang làm gì? Từ nhỏ đến lớn tôi lúc nào cũng bị người ta đem ra so sánh với chị, công việc của chị tốt hơn, người cũng cao hơn, xinh hơn tôi!” Tô Tiểu Nam nói xong đã cúp máy luôn.
Tô Hướng Vãn định lao ngay đến nhà Tô Tiểu Nam để hỏi cho ra nhẽ nhưng không ngờ hai mắt cô bỗng tối sầm lại rồi cứ thế xuyên qua đây.
Tô Hướng Vãn há miệng hớp từng ngụm không khí. Chưa bao giờ cô thấy không khí lại ngọt ngào đến thế.
Đã xuyên không rồi, mà theo "luật" của tiểu thuyết trên mạng, một khi đã đi thì chắc chắn không có đường về.
Bây giờ, điều đầu tiên cô phải nghĩ đến là làm sao để sống sót trong cái thế giới lạ lẫm này.
“Mẹ, mẹ ăn lê đi, con… con lén hái trên cây cho mẹ đấy.”
Một đứa bé với đôi bàn tay đen nhẻm, móng tay dính bụi bẩn đang cầm một quả lê cũng lem luốc đưa lên gần miệng Tô Hướng Vãn.
Trước khi xuyên không, Tô Hướng Vãn là một phụ nữ độc thân, có công việc tốt và tính cách khá ưa sạch sẽ.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con nhưng lại rất yêu quý trẻ nhỏ. Mỗi năm, cô đều dành ít nhất một tháng đến trại trẻ mồ côi làm tình nguyện, chăm sóc những đứa trẻ không nơi nương tựa.
Vì vậy, dù nhìn thằng bé trước mặt tay chân lấm lem, cô vẫn không hề chê bai. Cô nhẹ nhàng đỡ lấy quả lê, nói: “Ngoan, mẹ không sao, mẹ khỏe rồi. Con mang quả lê này đi rửa sạch để mẹ ăn, được không?”
Cậu bé đó bé tên Cẩu Đản. Từ ngày bố mất, Cẩu Đản đã bị mẹ ruột đánh đập suốt hai năm. Đã rất lâu rồi Cẩu Đản không được nghe mẹ nói chuyện dịu dàng như vậy.
Cậu bé “dạ” một tiếng rõ to rồi lập tức cầm quả lê chạy đi.
Tô Hướng Vãn cố gắng giữ bình tĩnh, sắp xếp lại mọi thứ và lục tìm trong ký ức của nguyên chủ.
Cô phát hiện ra, trước khi cô xuyên tới đây nguyên chủ cũng chưa phạm phải sai lầm nào quá lớn.
Ví dụ như chuyện nguyên chủ có chút tơ tưởng em chồng cũng bởi vì trước đây họ là bạn học cùng tuổi, trong lòng có chút cảm mến vu vơ.
Chứ không hề đến mức mất hết liêm sỉ, điên cuồng theo đuổi người ta như trong truyện viết.
Câu nói “người đáng trách nhất định có chỗ đáng thương” quả không sai chút nào.
Lần viết thư cho Tống Nhị này cũng vậy. Thực ra là vì nhà có hai con lừa, từ sáng đến tối một mình cô phải chăm sóc.
Mẹ chồng thì soi mói, cay nghiệt.
Công việc ở đội sản xuất đã rất nặng nhọc, cô khổ không chịu nổi. Chồng đã mất không còn ai để dựa dẫm, cô mới viết thư cho em chồng.
Ý định thật sự của cô chỉ là muốn nhờ chú Hai viết thư về khuyên nhủ bố mẹ, xem có thể san sẻ bớt việc cho cô hoặc ít nhất là để cô không phải thức khuya dậy sớm cho hai con lừa ăn nữa.
Nhưng vì cô không biết nhiều chữ, câu văn lủng củng lại chưa kịp gửi đi đã bị đám trẻ con nghịch ngợm lôi ra đọc rồi loan tin khắp làng trên xóm dưới.
Theo như nguyên tác, sau khi lá thư bị lộ ra và bị cả làng cười nhạo, tính tình nguyễn chủ đã thay đổi hoàn toàn, trở nên không biết xấu hổ.
“Thằng Cả chết cũng gần hai năm rồi! Tống cổ cái loại đàn bà không biết xấu hổ này đi cho tao! Cút ngay! Cút càng xa càng tốt!”
Trong phòng, tiếng bà mẹ chồng vẫn đang gào lên chửi rủa.
Tô Hướng Vãn nhìn đứa trẻ cầm quả lê đã rửa sạch đang lảo đảo chạy về phía mình, trong lòng đột nhiên quyết đoán.
Chuyện trước kia không nói nhưng bắt đầu từ bây giờ, e là cô phải ra mặt, làm một trận ra ngô ra khoai mới được.