Khi trở về phòng bệnh, Chu Mãn Mãn nhìn gương mặt mệt mỏi của Chu Bình, do dự mãi nhưng không dám làm phiền bà.
Nhưng mẹ nào chẳng hiểu con, Chu Bình thấy cô ấp a ấp úng liền biết ngay trong lòng đang có chuyện, trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì thì nói thẳng ra. Sợ mẹ mắng hay sao?"
Chu Mãn Mãn liền hỏi: "Mẹ, nếu như con và Ngu Hoài Giản…"
"Không được!" Chu Bình đứng phắt dậy, mặt lộ vẻ giận dữ, vừa nói không mắng nhưng giờ lại là lần đầu tiên bà trừng mắt với Chu Mãn Mãn, nghiêm túc nói: "Mẹ không đồng ý!"
"..."
Cô còn chưa nói gì cơ mà.
Chu Mãn Mãn thấy lòng đau nhói, ấm ức quay mặt đi, im lặng.
Chu Bình lại xót con, dịu giọng dỗ dành: "Con gái, đừng trách mẹ nói lời khó nghe, nhưng chuyện này thật sự không được."
"Con còn chưa nói là chuyện gì mà!"
"Con định nói gì, chẳng lẽ mẹ không biết sao?" Chu Bình trừng mắt: "Đứa bé đó đúng là đẹp trai thật! Bao nhiêu cô gái nhìn thấy nó đều đỏ bừng mặt? Nhưng đẹp trai thì được ích gì? Mẹ nói cho con biết, dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi, không có tương lai đâu."
Chu Mãn Mãn khịt mũi, nũng nịu: "Chẳng qua là thành phần không tốt thôi mà? Anh ấy người rất tốt."
"Thành phần không tốt là vấn đề lớn!" Chu Bình nói: "Con ăn ở với nó, sau này con cũng bị liên lụy, bị phê bình, đấu tố. Người người tránh xa, chỉ có con ngốc, người ta đối xử tốt một chút là vội vàng dính vào. Mẹ nói cho con biết, đây là chuyện hủy hoại cả đời. Đến cả con cái sau này sinh ra cũng là phần tử xấu, bị người ta khinh rẻ, cả đời không ngẩng đầu lên được! Mẹ không cho phép!"
Chu Mãn Mãn câm lặng.
Cô ấm ức vô cùng, giọng nghẹn ngào: "Nhưng đâu phải sau này sẽ mãi mãi như vậy, sớm muộn gì nhà nước cũng thay đổi, năm 78, à không, cụ thể năm nào con quên mất, nhưng sắp xảy ra rồi."
"Con nói gì vậy? Con muốn lật trời sao?" Chu Bình trợn mắt: "Từ nay mẹ cấm con qua lại với nó! Bằng không mẹ sẽ—"
"Sẽ làm sao?"
"Mẹ sẽ tố cáo nó dụ dỗ con!"
Chu Mãn Mãn suýt khóc vì tức, cả tối không thèm nói chuyện với bà.
Mối tình đẹp chưa kịp nở hoa đã bị gậy gộc đập tan.
Ôi, sao mà khó thế.
Không trách Ngu Hoài Giản nhìn thấy cô là bỏ chạy.
Là cô nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Cô không ngại, nhưng áp lực bên ngoài đủ khiến họ, khoan đã, cô đang nghĩ gì vậy?
Cô nghĩ xa quá rồi sao?
Đây là chuyện gì thế?
Bị Ngu Hoài Giản khơi gợi chút đã tính đến chuyện kết hôn rồi sao?
Tim Chu Mãn Mãn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô ôm mặt đỏ bừng, lẩm bẩm vài câu không rõ.
Hai ngày sau, Chu Mãn Mãn vẫn ở lại bệnh viện chăm sóc chị dâu.
Lần này Triệu Yên Thu thoát chết, bệnh tình nhanh chóng ổn định, nằm viện hai ngày thì Chu Bình lo liệu xuất viện.
Ngày rời huyện, Chu Mãn Mãn đến cửa hàng mậu dịch mua một hộp sữa bột.
Chu Bình thấy vậy, mắng cô phung phí.
Chu Mãn Mãn nói: "Chị dâu vừa xuất viện, cần bồi bổ chút dinh dưỡng. Vả lại cháu trai cũng cần uống mà."
Chu Bình thở dài, đành để cô tự quyết.
Miễn là con gái không nhắc đến Ngu Hoài Giản, bà đều chiều theo.
Kiến Quân, Kiến Hoa và Chu Thương chưa từng được uống sữa bột, biết đây là thứ đắt đỏ, vây quanh cái hộp thiếc, ngắm nghía.
Lần lượt sờ vào, "oa oa" mấy tiếng, suýt chảy nước miếng.
Thèm thì thèm, nhưng không có lệnh của Chu Bình, chúng tuyệt đối không dám động vào.
Bây giờ thứ đắt giá nhất trong nhà chính là nó.
Chu Bình muốn khóa lại cất đi, nhưng kế hoạch nhanh chóng tan vỡ.
Vì hộp sữa này không vào bụng Triệu Yên Thu, mà vào bụng đứa bé.
Đứa bé giờ vẫn nhỏ xíu, nhưng da mặt bắt đầu bong, đỡ hơn trước, tiếng khóc vẫn yếu ớt, khó nuôi.
Chu Bình đang phiền não, nào ngờ Triệu Yên Thu lại không có sữa.
Vụ mùa thu bận rộn đến chết người, dân làng dù muốn sinh con cũng tránh giai đoạn này, cả làng Điềm Táo không có ai cho mượn sữa được. Để con không chết đói, đành pha sữa bột cho nó uống.
Nhưng vẫn không ổn.
Sữa bột rồi cũng hết, hết rồi biết làm sao?
Chu Bình lo lắng.
Chu Mãn Mãn nói: "Không biết trong thành phố có sữa bột không…"
"Mua, con còn mua nữa!" Chu Bình nổi giận: "Con kiếm được chút tiền nhưng không lo việc nhà nên không biết tiêu xài thế nào! Mua đông mua tây, tốn tiền lắm! Giờ một hào cũng phải xem như hai hào mà dùng! Chị dâu con chưa đi lại được, nằm giường cần người hầu hạ! Ba đứa cháu, đứa nào cũng há mồm đòi ăn! Mua nữa là nhà hết gạo đó!"
Dạo này Chu Bình tính khí nóng nảy, đến đứa con cưng nhất cũng bị mắng.
Mắng xong, thấy con gái nhìn mình ấm ức, lòng lại mềm nhũn.
"Dù sao, từ nay mẹ cấm con đến hẻm 81." Chu Bình biết đó là chợ đen, trong lòng rất sợ hãi.
Chu Mãn Mãn nói: "Nhưng, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể buôn bán chút đỉnh thôi."
Lương thực trong nhà chỉ đủ ăn, không có dư.
Dù có đổi lương thực ở trạm xá thì giá cũng thấp, còn ra chợ đen bán tuy có chút rủi ro nhưng đáng giá vì lợi nhuận cao.
Chu Mãn Mãn không nỡ từ bỏ.
Sau khi phân tích lợi hại, Chu Bình cũng bị thuyết phục, nhưng vẫn không cho Chu Mãn Mãn đi.
"Muốn đi thì bảo anh con đi, nếu bị bắt, kéo nó ra đường đấu tố. Da nó dày, không sợ đánh."
Chu Thương đang ngồi xổm trước cửa tự khâu giày, nghe vậy lập tức kêu lên: "Mẹ, con là con nuôi hay sao?"