Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Ớt

Chương 31: Dương Tam Gia

Trước Sau

break

“Tam... Tam Gia…” Tên đầu sỏ run rẩy cầu xin: “Tam Gia, lần này là tụi em hồ đồ, có thể tha—”

“Các người đánh nhau, gây sự, còn định bắt nạt con gái người ta, người chứng vật chứng đầy đủ, chuyện này tôi không xử được.” Dương Tam Gia khoanh tay chậm rãi nói: “Muốn nói gì thì đến đồn cảnh sát mà nói.”

Sắc mặt bốn tên lập tức trắng bệch.

Cắt hết đường lui rồi!

Nếu Tam Gia can thiệp, cùng lắm là bị đánh một trận. Nhưng mà vào đồn cảnh sát, không biết mấy năm mới ra được.

Cả bọn khóc lóc thảm thiết, có tên còn định lôi Ngu Hoài Giản theo, nhưng Dương Tam Gia chỉ cười nhạt, liếc mắt nói: “Đó là khách của tôi.”

...Thôi xong.

Hóa ra ông ta quen Ngu Hoài Giản.

Chu Mãn Mãn vẫn chưa hoàn hồn, mắt cứ nhìn qua nhìn lại giữa Ngu Hoài Giản và Dương Tam Gia, tò mò không để đâu cho hết.

Chờ mấy tên kia bị áp giải đi rồi, Dương Tam Gia mới rảnh rỗi nhìn Chu Mãn Mãn, nhưng lại nói với Ngu Hoài Giản: “Ồ, mặt trời mọc đằng tây rồi, cậu lại dắt con gái đến chỗ này cơ đấy.”

Ngu Hoài Giản mím môi, vậy mà gật đầu.

Dương Tam Gia càng kinh ngạc, cười nói: “Cô gái này xinh thật. Cậu nên giấu cô ta kỹ vào.”

“Sau này sẽ không đến nữa.” Ngu Hoài Giản nói: “Đa tạ Tam Gia giúp đỡ, chúng tôi đi trước.”

Dứt lời, không cho Chu Mãn Mãn cơ hội từ chối, anh kéo cô rời khỏi con hẻm.

Đợi không còn ai xung quanh, Chu Mãn Mãn mới dám hất tay ra, tức giận nói: “Được rồi, anh lại cứu tôi lần nữa. Tôi cảm ơn anh, nhưng anh đi đi, tránh xa tôi năm mét, tôi không muốn phá luật, để anh lại mắng tôi.”

Nói xong liền nhảy sang một bên.

Cô đâu phải loại người không có nguyên tắc, hừ.

Đã nói không thèm quan tâm là không quan tâm.

Mặt Ngu Hoài Giản đầy vẻ khổ sở, đuổi theo: “Đừng làm loạn nữa, theo tôi rời khỏi đây trước đã.”

Trong lòng Chu Mãn Mãn cũng sợ, nhưng nhìn Ngu Hoài Giản thì lại thấy yên tâm.

Cô lau nước mắt nói: “Tôi bị lạc với anh trai, tôi không tìm thấy anh ấy. Chúng tôi còn phải bán củ khoai mài lấy tiền.”

“Tôi biết anh ấy ở đâu, tôi đưa cô đi. Củ khoai mài để tôi bán cho.”

Chu Mãn Mãn lộ vẻ vui mừng, nhưng nhanh chóng nghiêm lại: “Không được, tôi không muốn nợ anh. Anh nói cho tôi biết là được, tôi tự đi tìm.”

Càng thấy Chu Mãn Mãn muốn tránh xa, Ngu Hoài Giản lại càng không buông.

Anh căn bản không yên tâm để cô rời khỏi tầm mắt.

Hai người một trước một sau, không tài nào kéo giãn khoảng cách.

Chu Mãn Mãn thì một mực đòi cắt đứt quan hệ, miệng không ngừng lải nhải.

Cô nói: “Đừng quên trước kia anh nói tôi thế nào, bây giờ không phải tôi bám lấy anh, mà là anh bám lấy tôi. Cũng không phải tôi phiền, mà là anh phiền. Anh tưởng tôi là gì? Con mèo con chó, muốn mắng thì mắng, muốn dính thì dính? Tôi nhổ vào! Tôi nói cho anh biết, tôi không tha thứ cho anh đâu!”

Ngu Hoài Giản nói: “Là tôi phiền, tôi mới là con mèo con chó.”

“Hay lắm, Ngu cún con.” Chu Mãn Mãn tức đến nghiến răng: “Muốn theo tôi thì cầu xin tôi đi.”

“Cầu xin cô.”

“Không đủ chân thành, giả tạo.”

“Cầu xin cô đấy.”

Chu Mãn Mãn tức đến bật khóc: “Anh không biết xấu hổ à!”

“Tôi…” Dư Hoài Giản còn chưa kịp nói hết thì Chu Mãn Mãn đã bỏ chạy.

Cô nhìn thấy Chu Thương.

Anh ấy cũng đang ngồi ở đầu hẻm 81 khóc thút thít.

Thấy một người đàn ông lớn tướng lại khóc lóc như thế, Chu Mãn Mãn thở phào nhẹ nhõm, vỗ đầu anh ấy nói: “Anh ngốc à, em về rồi đây.”

Chu Thương mừng rỡ như điên, suýt ôm cô quay mấy vòng.

Cười xong, Chu Thương nói: “Hay là chúng ta về nhà đi. Anh ngồi đây đợi em, nhìn mãi cũng không thấy ai muốn mua cái này.”

Chu Mãn Mãn định gật đầu, nhưng Ngu Hoài Giản lại xách sọt lên nói: “Để tôi bán giúp.”

Nếu không quen anh ta, Chu Mãn Mãn thật sự tưởng anh là cướp.

Ngu Hoài Giản đi không bao lâu đã quay lại.

Mang theo năm tờ đại đoàn kết.

Hai mắt Chu Thương sáng như sao: “Trời đất ơi, cái thứ này còn đắt hơn thịt heo à?”

Ngu Hoài Giản nhìn Chu Mãn Mãn, giải thích: “Tam Gia thích món này, nhưng nó khó đào, là mọc dại ngoài núi, thỉnh thoảng mới có. Các người đúng lúc gặp, giá cao một chút là đương nhiên.”

Thật ra nếu Chu Mãn Mãn và anh trai tự đi, chắc chắn không được giá đó. Dương Tam Gia vì nể mặt Ngu Hoài Giản mới trả giá ấy, nhưng anh không nói ra.

Cầm được tiền, Chu Thương vui vẻ nói muốn mua vải may quần áo. Nhưng mong muốn nhanh chóng bị Chu Mãn Mãn dội gáo nước lạnh vì không có phiếu vải.

Tới khi tiễn hai anh em lên xe, nhìn thấy họ rời khỏi huyện thành, Ngu Hoài Giản mới quay đầu rời đi, không về thôn cùng họ.

Chu Mãn Mãn mệt mỏi, lại vừa sợ hãi, suốt quãng đường cứ mơ màng buồn ngủ, trong đầu vẫn nghĩ về mối quan hệ giữa Ngu Hoài Giản và Dương Tam gia.

Về đến thôn Điềm Táo, còn chưa bước vào nhà, Chu Mãn Mãn đã rùng mình tỉnh hẳn.

Vì nhà họ Chu ồn ào kinh khủng, toàn là tiếng trẻ con khóc.

Chưa hết, trong không khí còn có mùi máu tanh nồng nặc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc