Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Ớt

Chương 30: Gặp nguy hiểm

Trước Sau

break

Sau đó, thừa lúc hắn không chú ý, cô quay đầu bỏ chạy.  

Tên thanh niên ngẩn ra một chút, nhận ra sự việc bị bại lộ, lập tức huýt sáo một tiếng, rồi từ con hẻm bên cạnh có ba bốn người nữa lao ra, đuổi theo Chu Mãn Mãn.  

“Bắt lấy nó!”  

Thật không thể tin nổi, đúng là có người giữa ban ngày ban mặt mà đi bắt cóc.  

Chu Mãn Mãn vốn thân thể yếu ớt, chẳng phải người giỏi chạy nhảy. Chạy được một đoạn đã thở hổn hển, lập tức bị bắt kịp.  

Mà trớ trêu thay, nơi này lại là một con hẻm nhỏ, xung quanh vắng tanh, chẳng có ai.  

Chu Mãn Mãn sợ đến sắc mặt trắng bệch.  

Tổng cộng có bốn người.  

Tên cầm đầu bước tới, ánh mắt không thân thiện nhìn cô, một tay nâng cằm cô lên: “Cô em xinh quá trời.”  

Chu Mãn Mãn rùng mình, “bốp” một tiếng hất tay hắn ra.  

“Ui chà, còn là cô nàng nóng tính.” Tên đó bị đau, mắt lóe lên lửa giận, cười nham hiểm: “Anh đây lại thích kiểu nóng tính đấy.”  

Chu Mãn Mãn sợ đến run rẩy, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi… tôi bị HIV đó, đừng có đụng vào tôi.”  

Bốn tên kia liếc nhìn nhau, sau đó phá lên cười: “Trùng hợp ghê, bọn tao cũng thích thưởng thức nó.”  

“…” Chu Mãn Mãn hét lên: “Cứu với! Có ai không! Có người giở trò đồi bại!”  

Vừa hét xong đã bị người ta bịt miệng, đe dọa: “Im đi cô em, đây là hẻm 81, bên cạnh toàn là dân buôn bán, chẳng ai rảnh mà lo chuyện bao đồng đâu. Có hét rách cổ cũng vô ích.”  

Không ngờ lại xui xẻo lọt vào đúng hẻm 81.  

Chu Mãn Mãn mặt mày tái nhợt, lần này thực sự bị dọa đến nhắm tịt mắt, òa khóc.  

Cô gái da trắng như ngọc, mặt đẫm nước mắt dưới ánh nắng, làn da trắng hồng phớt phớt, lông mi dài cong vút đọng giọt lệ trong suốt, trông vừa đáng thương vừa xinh đẹp đến lạ.  

Lại mang một vẻ đẹp khiến người ta muốn phá hủy.  

Một loại quyến rũ chết người.  

Trong mắt tên đàn ông kia như bốc lên lửa, đang định ra tay thì chợt vang lên tiếng gió xé không trung.  

Ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết của đàn ông.  

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng. Bốn người.  

Chu Mãn Mãn ngẩn ra, run rẩy mở mắt, thấy một người đàn ông trước mặt mình.  

Một người đàn ông còn xinh hơn cả con gái.  

Tay Ngu Hoài Giản cầm cây đòn gánh, mắt lạnh như quạ đen.  

Chu Mãn Mãn chưa từng thấy anh như vậy bao giờ.  

Chân mày ánh lên vẻ u tối nặng nề, ánh mắt giận dữ, đuôi mày nhướng cao, cơ mặt căng chặt, rõ ràng là giận đến tột độ.  

Cô được cứu rồi.  

Người đàn ông chết tiệt này, tối qua mắng cô bỏ đi, giờ lại như thần tiên giáng trần, bất ngờ xuất hiện trước mặt, cứu cô khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Nước mắt của Chu Mãn Mãn lập tức tuôn trào, khẽ nức nở.

Người đàn ông đứng chắn trước mặt cô nghe thấy tiếng khóc, quay đầu lại, hiếm hoi lắm mới dịu dàng với cô mà nói: “Đừng sợ, tôi đến rồi.”

Sao cô có thể không khóc được? Cô càng khóc to hơn.

Bốn tên du côn bị đòn đau bởi cú xuất hiện như trời giáng của Ngu Hoài Giản, giờ cũng bốc hỏa. Thấy đối phương chỉ có một người, bèn liếc mắt ra hiệu với nhau rồi cùng xông lên.

Bốn đánh một.

Cô lo Ngu Hoài Giản sẽ thiệt thòi, run rẩy nhặt một cục đá từ dưới đất, chuẩn bị xông lên.

Ai ngờ căn bản không cần đến cô.

Tuy nhìn Ngủ Hoài Giản yếu ớt, nhưng thân thể lại rất linh hoạt, đánh nhau có bài bản, không giống mấy tên kia chỉ biết vung nắm đấm loạn xạ. Anh đánh vào chỗ đau, chỗ yếu.

Một hồi hỗn chiến xảy ra, không phân thắng bại.

Thấy Ngu Hoài Giản bị đánh vào bụng, mặt cũng bị đấm, má sưng phồng lên, rớm máu.

Chu Mãn Mãn hoảng hốt hét lớn: “Cứu mạng! Cứu mạng cứu mạng!! Giết người rồi!! Giở trò đồi bại rồi!!”

Cô hét đến khản cả giọng.

Nhưng tiếng hét lần này thực sự có hiệu quả.

Tuy nhiên, người đến không phải là cảnh sát, mà là một người đàn ông trung niên, theo sau là hai thanh niên.

Người đàn ông trung niên mặc áo dài đen, tóc ngắn được chải chuốt gọn gàng, trước ngực còn đeo một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng.

Mắt Chu Mãn Mãn lập tức sáng bừng, cầu cứu: “Chú ơi! Cứu cháu với!!”

Người đàn ông trung niên chính là nghe thấy tiếng gọi mới đặc biệt đi qua xem thử.

Vừa nhìn thấy Ngu Hoài Giản đang đánh nhau với bốn người, ông ta khẽ sững người, nhưng không vội ngăn cản mà chỉ bình thản quan sát một lúc như đang thưởng thức, sau đó nhàn nhạt ra lệnh: “Bắt bốn thằng ranh đó lại cho tôi.”

“Dạ, Tam Gia.”

Bốn tên du côn thấy Tam Gia xuất hiện, sợ đến mức tứ chị run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu.

Đây là địa bàn của Dương Tam Gia – Hẻm 81.

Tam Gia có luật: ở Hẻm 81 có thể buôn bán, xô xát nhỏ thì không quản, nhưng tuyệt đối không được động vào phụ nữ và trẻ con.

Một khi bị bắt, là xong đời.

Mà bình thường Tam Gia rất ít khi xuất hiện ở đây, sao hôm nay họ lại xui xẻo đến thế? Đúng là vận đen như chó mực!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc