Lộc Văn Sanh đâu biết công việc đó cần bán bao nhiêu tiền, chỉ đành giả vờ thẹn thùng nói: “Chủ nhiệm, ta tuổi còn nhỏ, song thân cũng mất sớm, lại chẳng có kiến thức gì, hay là ngài cứ nhìn mà định giá?”
Điền chủ nhiệm trong lòng trực hô đây là đứa nhỏ thông minh. Người ta đều nói tuổi còn nhỏ, song thân đều đã khuất, hắn còn có thể chiếm tiện nghi của tiểu cô nương người khác ư? E rằng hắn vừa chiếm xong, tối nay phụ thân của tiểu cô nương ắt sẽ đến tìm hắn uống trà.
À phỉ phỉ phỉ, lời này bây giờ không thể nói. Đều do lão nương của hắn ngày nào cũng lải nhải bên tai hắn…
Trở lại chuyện chính, Điền chủ nhiệm suy nghĩ một hồi rồi nói thẳng:
“Công việc bên ngoài hiện giờ giá thị trường là một ngàn nguyên, suất danh ngạch của cửa hàng cung tiêu thì cao hơn một chút, một ngàn hai trăm nguyên. Tình huống của ngươi đặc biệt, ta cho ngươi một ngàn năm trăm nguyên. Ngươi thấy sao?”
Lộc Văn Sanh không ngờ lại có nhiều như vậy, giá trong lòng vị này cũng chỉ một ngàn nguyên mà thôi, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Đa tạ Điền chủ nhiệm, nhưng ta không thể chiếm tiện nghi lớn như vậy của ngài. Ngài cho ta một ngàn ba trăm nguyên là được, chỉ là ta muốn nhờ ngài giúp ta đổi một ít phiếu, tình huống nhà ta ngài cũng biết, đại bá mẫu của ta không thể quản ta.”
Điền chủ nhiệm nghe đến đây lòng đồng cảm không khỏi dâng trào: “Được thôi, người nhà của chúng ta gần đây cũng đổi không ít phiếu, ta sẽ bảo nàng ấy mang đến cho ngươi. Ngươi đợi ở đây một lát nhé, bây giờ ta sẽ về nhà lấy cho ngươi.”
Vừa nói vừa đi lấy chìa khóa xe đạp chuẩn bị về nhà.
Điền chủ nhiệm ra khỏi văn phòng liền nhìn thấy đại tiểu thư của mình đang thường xuyên nhìn về phía này, bất đắc dĩ bước tới:
“Sao vậy? Không làm việc tốt sao?”
Điền Phương bị phụ thân bắt quả tang cũng không thấy ngượng ngùng, hỏi: “Phụ thân, người đi đâu vậy? Vị tiểu đồng chí kia đâu rồi?” Vừa nói vừa nhìn ra phía sau.
Điền chủ nhiệm lặng lẽ thở dài, nha đầu nhà hắn mọi thứ đều tốt, chỉ là thích hóng chuyện. Hắn cũng không muốn giải thích, chỉ dặn dò:
“Vị này đến bán công việc, bây giờ ta phải về nhà đưa tiểu muội ngươi qua đây. Ngươi lúc không có việc thì vào nói chuyện với vị này, ta lát nữa sẽ trở lại.”
Điền Phương biết đây là chuyện chính nên để phụ thân đi, nhãn châu đảo một vòng, liền từ trong túi áo lấy ra mấy viên đường rồi đi về phía văn phòng của phụ thân. Cái tâm thích hóng chuyện bát quái của Điền Phương a…
Lộc Văn Sanh đang buồn chán ngồi trên ghế sô pha ngẩn người, vừa định ra ngoài đi dạo thì nghe thấy tiếng mở cửa, vị này còn tưởng Điền chủ nhiệm quên mang thứ gì đó, xoay đầu nhìn về phía cửa, liền thấy vị đồng chí vừa nãy chỉ đường cho mình đang thò đầu vào mỉm cười với mình:
“Tiểu đồng chí, ăn đường không? Hì hì.”
Điền Phương cũng không quản đối phương có nói gì không, quen thuộc bước vào và ngồi phịch xuống, nhét số đường trong tay vào tay tiểu cô nương rồi bắt đầu tự giới thiệu:
“Chào ngươi, ta tên là Điền Phương. Phụ thân ta chính là Điền chủ nhiệm, người muốn mua công việc của ngươi chính là muội muội của ta.”
Ồ, hóa ra vẫn là “hoàng thân quốc thích” nha! Lộc Văn Sanh bỗng hiểu ra.
“Chào ngươi, ta tên là Lộc Văn Sanh.”
Điền Phương thấy tiểu cô nương dễ nói chuyện cũng không giấu giếm nữa, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lộc Văn Sanh hỏi: “Lộc đồng chí, công việc tốt như vậy sao ngươi còn nỡ bán đi? Nếu ngươi không bán, chúng ta sẽ là đồng nghiệp, ta khá thích ngươi…”
Lộc Văn Sanh: Tâm của vị này thật rộng lượng, nếu ta không bán thì muội muội của ngươi phải xuống nông thôn rồi…
Tuy nhiên, vị này cũng biết tâm tư nhỏ của đối phương, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh kia là biết đây là một mầm mống phóng viên, vị này cũng vui vẻ mà kể lể thật tốt về những thân thích cực phẩm của Lộc gia, thế là Lộc Văn Sanh liền che che (thêm thắt) giấu giấu (thêm mắm thêm muối) mà kể hết những gì có thể nói và không thể nói.
Miệng Điền Phương há hốc đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng, Điền Phương không ngờ thế gian này lại có thân thích như vậy, may mà vị này chưa từng gặp.
May mà song thân của vị này đều khỏe mạnh, nếu không…
Không dám nghĩ không dám nghĩ, vị này quyết định rồi, sau này nhất định phải giám sát thật tốt phụ thân mình chú ý sức khỏe mới được!
Điền chủ nhiệm: Nha đầu, ta cũng nghĩ vậy…
Sau khi Điền Phương an ủi Lộc Văn Sanh vài câu không đau không ngứa thì Điền chủ nhiệm liền dẫn theo vợ con quay về, trên tay còn xách theo một túi rắn da hoàn toàn mới.
“Lộc đồng chí, đây là thê tử của ta, Thiệu Thiến, và tiểu nữ Điền Mật, người mua công việc của ngươi chính là tiểu nữ Điền Mật.” Điền chủ nhiệm lần lượt giới thiệu người nhà.
Lộc Văn Sanh đứng dậy ngoan ngoãn chào hỏi mọi người.
Thê tử của Điền chủ nhiệm trông chừng khoảng ngoài bốn mươi, được chăm sóc rất tốt, uốn tóc xoăn thịnh hành nhất thời bấy giờ, trông rất thời thượng. Thiệu Thiến tiến tới nắm tay Lộc Văn Sanh nói:
“Tiểu Lộc phải không? Chuyện của ngươi thím đã nghe chú Điền ngươi nói rồi, là một đứa trẻ tốt. Lần này Điền Mật nhà chúng ta thật sự là nhờ có ngươi, nếu không thì nàng ấy cũng phải xuống nông thôn.”
Vừa nói vừa chỉ vào chiếc túi rắn da dưới đất rồi tiếp tục:
“Thím đã chuẩn bị tâm lý cho nàng ấy xuống nông thôn rồi, bên trong là những thứ thím đã mua dần dần cho nàng ấy mấy ngày nay, bây giờ đều không dùng đến nữa, thím đã sắp xếp lại rồi đem hết đến đây, nếu ngươi không chê thì cứ mang theo mà dùng!”
Lộc Văn Sanh được đối xử nhiệt tình như vậy có chút luống cuống, hai kiếp cộng lại cũng chưa từng có người xa lạ nào đối tốt với vị này như vậy, quả nhiên những người dân ban đầu vẫn rất chất phác, không khỏi mắt đỏ hoe:
“Tâm ý của thím ta xin ghi nhận, sao có thể lấy đồ của người chứ? Ta… ta tự mua là được rồi.”
“Ôi chao! Sợ gì chứ, một chút đồ mà thôi, cứ coi như thím cảm ơn ngươi. Nếu ngươi không nhận thì thím sẽ không vui đâu đó.”
Lộc Văn Sanh không còn cách nào, đành phải nhận lấy. Cùng lắm thì sau khi xuống nông thôn sẽ gửi tặng Điền chủ nhiệm và gia đình họ một ít đặc sản địa phương để đền đáp.
Mọi người đều có mặt, thủ tục được làm rất nhanh, viết một bản thỏa thuận chuyển nhượng, hai bên ấn dấu vân tay là cơ bản xong, những công đoạn còn lại sẽ do Điền chủ nhiệm tự mình giải quyết.
Nhìn tờ giấy trắng mực đen đã được hoàn tất, trái tim Điền Mật đã treo lơ lửng hai tháng mới được đặt xuống. Trời biết Điền Mật có một ngàn, một vạn ý niệm không muốn xuống nông thôn.
Bây giờ thì tốt rồi, không những không phải xuống nông thôn mà còn có thể làm việc cùng đơn vị với phụ thân và tỷ tỷ, Điền Mật thật sự rất vui. Trên mặt không khỏi lộ ra vài phần. Vị này cúi đầu cười ngây ngô một bên.
Thiệu Thiến nhìn dáng vẻ ngây ngô của tiểu nữ nhà mình không nhịn được đẩy Điền Mật một cái nói:
“Còn không mau cảm ơn tiểu Lộc đồng chí đi, nếu không có người ta thì lần này ngươi phải xuống nông thôn rồi đó!”
Điền Mật bị mẫu thân nói có chút đỏ mặt, ấp úng cảm ơn Lộc Văn Sanh.
Còn nói gì thì Lộc Văn Sanh cũng không nghe hiểu rõ lắm, dù sao thì cũng là một tiểu cô nương hướng nội và không có chủ kiến, Lộc Văn Sanh cũng hào phóng nói một câu không có gì.
Sau khi hai bên khách sáo xong, Điền chủ nhiệm liền lấy từ trong túi ra một ngàn ba trăm nguyên đưa cho Lộc Văn Sanh:
“Ngươi đếm xem, một ngàn ba trăm, còn có những phiếu này. Thím ngươi đã đem tất cả phiếu có thể dùng trong nhà đến rồi, ngươi xem nếu còn thiếu cái nào thì nói cho ta biết, ta sẽ tìm cách lấy thêm cho ngươi.”
Lộc Văn Sanh nhận lấy một xấp phiếu lớn như vậy thì cảm thấy lòng mình được lấp đầy. Vị này còn tưởng Điền chủ nhiệm chỉ tượng trưng cho mười tám phiếu, không ngờ lại là một xấp dày như vậy, chắc cũng phải năm sáu mươi tờ rồi!
Dù vị này có chút tâm tư chiếm tiện nghi trong đó cũng không tiện nhận nhiều như vậy a…
Nghĩ đến đây liền muốn từ chối, nhưng lại bị Điền Phương giành lấy nhét vào túi áo của vị này, vừa nhét vừa nói: “Cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, nhà chúng ta có tiền, không thiếu những thứ này, tính cách của muội muội ta ngươi cũng thấy rồi đó, chúng ta thật sự không yên tâm cho nàng ấy xuống nông thôn, nói thẳng ra thì với tính cách như Điền Mật, dù bị người khác bán đi cũng phải giúp người ta đếm tiền. Ngươi đừng cảm thấy áy náy, đây là điều ngươi nên nhận được!”
Thiệu Thiến cũng ở một bên khuyên nhủ: “Đúng vậy a, nghe lời tiểu Phương đi, ngươi cứ cầm lấy hết đi, ở bên ngoài không như ở nhà.”
Lộc Văn Sanh không nói gì cả, không phải không muốn nói, mà là bây giờ ngàn lời vạn ý cũng không thể biểu đạt hết tâm ý của vị này. Chỉ đành lặng lẽ gật đầu, trong lòng càng kiên định quyết tâm sẽ gửi tặng họ đặc sản địa phương.