Sau khi Lộc Văn Sanh gặm hết một cái bánh màn thầu với bao nỗi xót xa trong lòng, liền định đi một chuyến đến hợp tác xã cung tiêu. Lộc Văn Sanh phải xử lý công việc của mình trước, thứ Lộc Văn Sanh không có được, người khác cũng đừng hòng đoạt lấy!
Nghĩ lại thì nguyên chủ cũng thật ngốc, cứ thế đâm đầu vào tường mà chết, chẳng phải tất cả mọi thứ của nguyên chủ đều sẽ tiện nghi cho cái gia đình chuyên bòn rút ấy sao. Tuy nhiên, xét ở một mức độ nào đó, ta vẫn tỏ ý cảm thông. Dù sao nguyên chủ vẫn còn nhỏ tuổi, lại bị gia đình kia chèn ép nhiều năm như vậy, không bị bỏ phế mới là chuyện lạ sao...
Lộc Văn Sanh trên đường chặn lại một nam nhân mang cặp công văn, mặc bộ tây trang lịch sự, hỏi thăm thời gian. Vừa hơn một giờ, Lộc Văn Sanh cũng không biết hợp tác xã cung tiêu có nghỉ trưa hay không, dù sao cũng chẳng có nơi nào để đi, nên định đi thử vận may.
Thời buổi này không có điện thoại di động, xem giờ hoàn toàn dựa vào đồng hồ đeo tay. Đợi khi Lộc Văn Sanh bán được công việc, liền sẽ đi chợ đen xem có bán đồng hồ đeo tay không. Đồng hồ đeo tay ở hợp tác xã cung tiêu thì Lộc Văn Sanh không nghĩ đến nữa, không có phiếu mua đồng hồ thì người ta cũng không thể bán cho Lộc Văn Sanh.
Lộc Văn Sanh cũng không vội, rảo bước thong dong đi về phía hợp tác xã cung tiêu. Vừa đi qua một ngã ba, liền thấy một nam tử lén lút chạy vào con hẻm nhỏ phía trước. Phía trước hẳn là chợ đen rồi? Nghĩ đến lát nữa Lộc Văn Sanh cũng sẽ đi, liền lén lút đi theo phía sau, muốn nhận biết đường đi lối lại trước, để tránh lát nữa tìm kiếm khó khăn.
Nghĩ vậy, Lộc Văn Sanh cũng học theo dáng vẻ của nam tử kia, nhìn trái nhìn phải, xác định bốn phía không người liền co chân chạy xông vào con hẻm nhỏ. Đợi khi Lộc Văn Sanh thở hổn hển quẹo qua mấy con hẻm, liền thấy nam tử vừa nãy đang giao dịch với người khác. Chắc chắn rồi, đây chính là chợ đen!
Lộc Văn Sanh bây giờ phải nhanh chóng đến hợp tác xã cung tiêu, chính sự vẫn chưa xong. Theo trí nhớ lúc đến, Lộc Văn Sanh một đường phi nhanh, xuyên qua mấy con hẻm mới trở lại được đường cái. Đợi khi thở đều, Lộc Văn Sanh lau đi một vệt mồ hôi không tồn tại trên trán, rồi nhàn nhã đi về phía hợp tác xã cung tiêu.
Không thể không nói, những con đường phố thập niên bảy mươi này khắp nơi đều quét những khẩu hiệu màu đỏ, những ngôi nhà lợp ngói xám xịt, cùng với những bức đại tự báo dán không xa, không cái nào không khiến Lộc Văn Sanh nhớ đến những con phố cổ điển đã thấy ở phim trường kiếp trước. Nói chứ, quả thật rất giống!
Lộc Văn Sanh trên đường đi đã xem qua đại khái. Khi đi ngang qua một phòng y tế, Lộc Văn Sanh liền bước vào thay miếng gạc trên đầu, cái mà không biết đã quấn bao lâu, thành cái mới. Lộc Văn Sanh nghĩ thầm phải để lại ấn tượng tốt cho vị cựu lãnh đạo chưa từng gặp mặt kia.
Đến hợp tác xã cung tiêu, các nhân viên đã bắt đầu làm việc. Lộc Văn Sanh ở khu bách hóa tìm một tiểu cô nương trông có vẻ dễ nói chuyện. Lộc Văn Sanh hỏi:
“Đồng chí chào ngươi, ta muốn hỏi thăm một chút văn phòng chủ nhiệm của các ngươi đi đường nào?”
Tiền Phương đã chú ý đến Lộc Văn Sanh ngay khi Lộc Văn Sanh bước vào cửa. Tiểu cô nương trông trắng trẻo sạch sẽ, mắt hạnh mày liễu, má đào môi anh đào, hệt như một búp bê sứ, chỉ là quá gầy gò, dường như gió lớn một chút cũng có thể thổi đổ. Ánh mắt Tiền Phương rơi vào miếng gạc quấn trên đầu Lộc Văn Sanh, trong mắt Tiền Phương không khỏi thêm một tia thương xót. Tiền Phương dịu giọng nói:
“Ngươi chính là đồng nghiệp mới đến phải không? Có thấy hành lang phía trước không, ngươi đi đến cuối rồi rẽ trái, phòng đầu tiên bên tay phải chính là.”
Cuối cùng Tiền Phương còn thiện ý bổ sung: “Chủ nhiệm họ Điền đó.”
Lộc Văn Sanh đương nhiên cảm nhận được thiện ý của đối phương, ngọt ngào nói một tiếng cảm ơn rồi đi về phía văn phòng chủ nhiệm.
“Cốc cốc cốc!” Lộc Văn Sanh gõ cửa.
“Mời vào” một giọng nói trầm thấp vọng ra từ bên trong.
Lộc Văn Sanh hít sâu một hơi, giơ tay đẩy cửa bước vào. Hử? Lại là người quen, thế giới này thật nhỏ bé.
Lộc Văn Sanh chỉ khẽ kinh ngạc một lát rồi lại trở lại bình thường, nam nhân ấy chính là người mặc tây trang mà Lộc Văn Sanh đã chặn lại trên đường nửa giờ trước.
Chủ nhiệm Điền đương nhiên cũng nhận ra tiểu cô nương trước mặt: Vậy đây là... đuổi đến đây để hỏi giờ sao?
Nghĩ đến đây, Chủ nhiệm Điền không khỏi nhíu mày, Chủ nhiệm Điền cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêm nghị nói: “Bây giờ là một giờ bốn mươi lăm phút chiều.”
Lộc Văn Sanh có chút lúng túng... Không phải chứ, đây là ý gì? Vào văn phòng còn phải báo cáo thời gian sao?
Đột nhiên Lộc Văn Sanh nghĩ ra điều gì, không nhịn được “phụt” một tiếng bật cười, cảm thấy Lộc Văn Sanh có chút thất lễ, sau đó liền lập tức chỉnh đốn sắc mặt, giải thích:
“Chủ nhiệm Điền chào ngươi, ta tên Lộc Văn Sanh, là nhân viên chưa vào làm việc của hợp tác xã ta. Trước hết cảm ơn ngươi đã có thể nói cho ta biết thời gian trên đường, kế đến là ta mạo muội đến đây có một việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”
Chủ nhiệm Điền thấy là Chủ nhiệm Điền đã hiểu lầm, cũng có chút ngượng nghịu, Chủ nhiệm Điền khẽ ho một tiếng nói:
“Không biết đồng chí Lộc có chuyện gì cần ta giúp đỡ?”
Lộc Văn Sanh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
“Chủ nhiệm Điền là thế này, công việc này của ta là do ủy ban phố phân công, vì một số lý do cá nhân mà ta không thể nhận công việc này, cho nên muốn đến hỏi ngươi, ta có thể chuyển nhượng suất này ra ngoài không?”
Chủ nhiệm Điền thật sự quá kích động rồi, công việc bây giờ cơ bản là một chỗ một người, người lớn tuổi không làm được thì người trẻ hơn bổ sung vào. Đặc biệt là nhân viên bán hàng của hợp tác xã cung tiêu, không bị nắng mưa, đó thật sự là một công việc tốt đến mức đánh vỡ đầu cũng không giành được! Bây giờ tiểu đồng chí trước mắt lại nói muốn nhường ra, Chủ nhiệm Điền làm sao có thể không kích động!
Đợi khi Chủ nhiệm Điền kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, Chủ nhiệm Điền truy hỏi:
“Lời này là thật sao?”
Lộc Văn Sanh đương nhiên gật đầu xác nhận.
“Ngồi, ngồi, ngồi, đồng chí Lộc cứ ngồi xuống nói chuyện.”
Chủ nhiệm Điền có một tiểu nữ năm nay vừa tốt nghiệp cấp ba, đang lo không có việc làm, ủy ban phố đã đến nhà hai lần rồi, ngày mai là thời hạn cuối cùng. Nếu như vẫn không tìm được việc làm thì sẽ bị cưỡng chế phải xuống nông thôn, mấy ngày nay cả nhà Chủ nhiệm Điền đều lo lắng đến mức ăn không ngon miệng. Đúng là, trời không tuyệt đường sống của ai mà.
“Không biết đồng chí Lộc khi nào có thể bàn giao?”
“Càng nhanh càng tốt, mấy ngày nữa ta sẽ phải xuống nông thôn rồi.”
Chủ nhiệm Điền thắc mắc, có công việc tốt như vậy mà không làm lại muốn xuống nông thôn sao? Chủ nhiệm Điền sợ đây là một cái bẫy, hỏi cho rõ ràng thì tốt hơn. Chỉ là còn chưa đợi Chủ nhiệm Điền mở miệng hỏi, Lộc Văn Sanh đã tự mình nói ra. Lộc Văn Sanh đương nhiên biết Chủ nhiệm Điền đang lo lắng điều gì, là lẽ thường tình mà, Lộc Văn Sanh hiểu. Thế là Lộc Văn Sanh chỉ vào đầu Lộc Văn Sanh nói:
“Đây cũng không phải là chuyện gì đáng sợ. Chủ nhiệm Điền, không giấu gì ngươi............”
Lộc Văn Sanh kể hết chuyện gia đình, từ sự hy sinh của cha Lộc Văn Sanh, cho đến khi Lộc Văn Sanh nghĩ quẩn đâm đầu vào tường tự sát, tất cả tuôn ra như trút. Lộc Văn Sanh nào có cái gọi là giác ngộ “chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài”, Lộc Văn Sanh còn hận không thể công bố cho cả thiên hạ biết sao?
Sau khi nghe xong, Chủ nhiệm Điền hoàn toàn ngớ người, lại còn có thể vô sỉ đến vậy sao...? Nhìn lại tiểu cô nương trước mắt, cũng chỉ bằng tuổi tiểu nữ của Chủ nhiệm Điền, lại đã chịu nhiều khổ sở như vậy. Chủ nhiệm Điền không khỏi cảm thán trong lòng:
Ôi! Chủ nhiệm Điền phải sống thật tốt. Chủ nhiệm Điền là người có hai cô con gái. Lỡ như một ngày nào đó Chủ nhiệm Điền “ngắc ngoải”... Không dám nghĩ, không dám nghĩ!
Lộc Văn Sanh vốn đang cúi đầu giả vờ như chim cút, thấy người đối diện lâu không nói gì, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Chủ nhiệm Điền. À... xem ra tư duy của Chủ nhiệm Điền vẫn chưa biết đã bay lạc đến đâu rồi...
“Cái đó, Chủ nhiệm Điền, ngươi muốn không?”
“Muốn, muốn, muốn, đương nhiên muốn. Không biết đồng chí Lộc muốn bán bao nhiêu tiền?” Chủ nhiệm Điền vội vàng hỏi.