Thu hoạch ngô không bận rộn như gặt lúa, nhưng rất mệt.
Lá ngô to đùng ra sức xòe ra, che mưa chắn nắng, kín không một kẽ hở, người bên trong rất nhanh sẽ bị oi bức đến nỗi không thở ra hơi. Lông tơ trên lá rơi xuống khiến da vừa ngứa vừa rát.
Tống Tử Dao mặc áo dài tay, nhưng cổ và mặt vẫn thường xuyên bị quẹt trúng.
Chỉ chốc lát đã đỏ bừng.
“Tôi mang theo một cái khăn voan đấy, cô có dùng không?”
Mạnh Tinh đột nhiên chủ động nói chuyện với cô, còn muốn cho cô mượn khăn voan, Tống Tử Dao kinh ngạc một chút rồi mới lắc đầu nói: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu.”
Con gái trong đội đều lấy vải bố làm khăn đội đầu, Mạnh Tinh lại dùng khăn voan.
Khăn voan dễ bị xước, cô không nên mượn.
Tống Tử Dao xoa nước suối không gian trong bình nước lên mặt và cổ, quả nhiên đỡ hơn rất nhiều.
Mạnh Tinh khẽ mím môi, “Cô khá thú vị đấy.”
Tống Tử Dao cũng cười: “Coi như cô đang khen tôi nhé.”
Làm việc cần hiệu suất, hai người không có nhiều sức đi nói chuyện phiếm, sau đó đều yên lặng làm việc của mình.
Không biết qua bao lâu, tiến độ của bọn họ đã sắp bắt kịp với những người ở đầu bên kia.
Đội ngũ ở đầu bên kia toàn là phụ nữ, ngoài làm việc ra còn có sức líu ríu nói chuyện.
Nhưng, bầu không khí vốn đang vui cười bỗng truyền ra một tràng tiếng chửi.
“Vương Xuân Hoa, tôi đậu bà nội bà! Nói dối sẽ bị nát lưỡi nát mông! Thằng tứ nhà tôi đang làm một thằng nhóc ngoan ngoãn, khi nào mà biến thành đồ lưu manh rồi?! Con trai bà mới là con ma cờ bạc ý!”
Lại nghe một bác gái không chịu yếu thế nói: “Lời này cũng chẳng phải do tôi nói, bà mắng tôi làm gì?”
“Tôi nghe được từ miệng bà thì tôi chửi bà đấy! Mụ già đáng chết nhà bà, may nhờ bà là bà mai đấy, lại đi đặt điều nói bậy, tôi thấy mắt bà bị mù rồi!”
“Chu Khai Liên! Những lời này truyền ra từ nhà họ Lý ở xã Hồng Tinh đấy! Bà có bản lĩnh thì tới cửa nhà người ta mà đánh, ở đây cãi ngang với tôi làm gì! Hừ, hơn nữa, con trai bà có cái đức hạnh gì thì người ta không biết chắc, tôi thấy người nhà họ Lý nói không… Á á á á đánh người rồi---”
Lúc nghe thấy cái tên Chu Khai Liên này, Tống Tử Dao cũng di chuyển bước chân.
Lúc cô đi qua, vừa vặn thấy hai bác gái đang đánh nhau.
Còn có hai người đang can ngăn.
Tống Tử Dao nhìn vào một trong hai bác gái đó.
Còn rất trẻ, chỉ mơ hồ nhìn ra vài nét quen thuộc.
Đây là mẹ của Đàm Kim Hạ,
Trong một năm thì hơn nửa thời gian Chu Khai Liên đều ở nhà cũ, chỉ đến mùa đông mới dọn đến chỗ Đàm Kim Hạ và Tống Tử Dao ở một thời gian.
Tuy cô ở chung với người mẹ chồng này không nhiều nhưng vẫn rất hài hòa.
Trong ấn tượng của Tống Tử Dao, Chu Khai Liên vẫn là bà lão hiền hòa dễ gần.
Không ngờ khi còn trẻ bà ấy lại nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy.
Nhưng không kịp nghĩ nhiều như thế, Tống Tử Dao cũng vội đi lên can ngăn.
Cô giữ một người cho người kia đánh.
Vừa rồi cô nghe thấy Chu Khai Liên cãi nhau với Vương Xuân Hoa, biết Vương Xuân Hoa đang định vu khống cho Đàm Kim Hạ, đương nhiên cô phải mượn cơ hội trả thù rồi!
Vì vậy, vốn dĩ Chu Khai Liên, Vương Xuân Hoa mỗi bên có một người đang can ngăn, coi như thế lực ngang nhau.
Nhưng Tống Tử Dao tham gia vào, ôm chặt cánh tay Vương Xuân Hoa, khiến bà ta mất hết sức chiến đấu, sau đó quả thực bị Chu Khai Liên cào cho mấy phát.
Vương Xuân Hoa quay đầu giận dữ trừng mắt với Tống Tử Dao từ đâu chui ra: “Cô là ai đấy?!”
Tống Tử Dao làm bộ hào hùng chính nghĩa: “Bác à, hai người đừng có đánh nhau nữa!”