Liêu Hồng Mai thích bắt nạt kẻ yếu, cô ta không thích nhiều thanh niên trí thức, nhưng lại chỉ dám chỉ mũi nhọn vào Mạnh Tinh và Tống Tử Dao.
Mặc dù Mạnh Tinh lạnh lùng không dễ chọc, nhưng danh tiếng ở trên đội cũng không tốt lắm, thậm chí còn bị vợ của đội trưởng coi thường, cho nên trong mắt của Liêu Hồng Mai thì đây là đối tượng có thể bắt nạt.
Mà Tống Tử Dao trước đây có tính tình yếu đuối, mặc dù bây giờ tính cách của cô cứng rắn hơn một chút, nhưng Liêu Hồng Mai cũng không để trong lòng.
Nghĩ vậy, Tống Tử Dao cười lạnh, đi vòng qua Lưu Thanh Bình, rồi tới phía sau của Liêu Hồng Mai, nắm lấy cổ áo của cô ta, kéo mạnh về sau.
Liêu Hồng Mai bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
''Tống Tử Dao cô......khụ khụ........cô làm....cái gì vậy khụ khụ khụ...........'' Liêu Hồng Mai bị cổ áo trói chặt đến nỗi cô không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Tống Tử Dao dùng hết sức của đôi tay, giọng nói lại nhẹ nhàng vang lên bên tai Liêu Hồng Mai: ''Cái cổ cô gầy như vậy, cảm giác chỉ cần vặn nhẹ một cái đã có thể gãy.''
Hai mắt của Liêu Hồng Mai mở to, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Tống Tử Dao.
''Trước giờ tôi không thèm phản ứng lại là vì không muốn phí sức trên người cô......'' Giọng Tống Tử Dao càng lúc càng lạnh, ''Nếu như sau này còn cắn bậy trên người tôi, thì tốt nhất nửa đêm đi ngủ cũng phải mở to một mắt cho tôi!''
Nói xong, cô đẩy mạnh Liêu Hồng Mai một cái.
Liêu Hồng Mai bị đẩy ra ngoài được Vương Nhất Quang chặn lại mới không bị ngã.
Liêu Hồng Mai run rẩy xoay người lại, nhìn thấy Tống Tử Dao như nhìn thấy quỷ.
Tống Tử Dao và Đàm Kim Hạ quen biết nhau được nhiều năm, anh đã luôn chiều chuộng, để cô tự do bộc lộ bản chất, chắc chắc đã cô bị lây nhiễm bản tính tàn nhẫn của anh.
Tống Tử Dao nhẹ nhàng ôn hòa của ngày thường, bây giờ vẻ mặt đầy lạnh lùng, khiến Liêu Hồng Mai khiếp sợ, những thanh niên tri thức khác cũng dừng lại ngơ ngác nhìn qua phía cô.
Giống như mới ngày đầu quen biết cô.
Tống Tử Dao phủi lớp bụi dính trên người, nói với mọi người: ''Đã để mọi người lo lắng, nhanh trở về làm việc đi.''
Nói xong liền rời đi.
Nhưng sau khi leo lên một con dốc nhỏ, lại bất ngờ đụng phải Đàm Học Tùng.
Đàm Học Tùng dùng dáng vẻ kỳ lạ chào cô.
Tống Tử Dao ngừng lại.
Không lẽ Đàm Học Tùng đã nhìn thấy một màn vừa rồi sao?
Thực ra, nếu đã nhìn thấy rồi cũng không sao, chỉ cần cậu ấy không nói lung tung ở trước mặt Đàm Kim Hạ, không phá hỏng hình tượng dịu dàng của cô là được.
.......Cậu ta sẽ không nhàm chán vô vị như vậy chứ?
Đàm Học Tùng người mà được Tống Tử Dao cho là không nhàm vô vị, nửa tiếng sau đã ở trước mặt Đàm Kim Hạ líu lo thở dài:
.......Chú tư, trước giờ thanh niên trí thức Tống Tử Dao không hề hiền lành dịu dàng giống như chúng ta thấy, cô ấy thật hung dữ, còn muốn bẻ cổ thanh niên trí thức kia!''
Nói đến đây, Đàm Học Tùng còn sờ lên cổ mình: ''Ban đầu cháu còn cho là, sau này có tìm vợ cũng phải tìm người giống như thanh niên trí thức Tống Tử Dao......Bây giờ xem ra hay là thôi đi, mình còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa!''