Giống như diễn viên trời sinh, động tình mãnh liệt cách mấy cũng có thể diễn đến là nghiêm trang, chỉ có người cực kỳ cẩn thận mới có thể phát hiện sóng nhiệt được che giấu trong giọng nói khàn khàn của anh.
Bàn tay thô ráp cầm lấy thứ trắng nõn với xúc cảm mềm mại khiến lòng bàn tay anh run rẩy.
Như sợ chân cô trơn trượt ra ngoài, anh cẩn thận nâng niu, lại giam giữ thật chặt.
Một đen một trắng, đối lấp thị giác cực hạn.
Ngay cả Tống Tử Dao cũng không khỏi suy nghĩ lung tung, nhớ tới vô số đêm triền miên trước đây.
Lòng bàn tay Đàm Kim Hạ nóng như lửa, nóng đến mức cô phải run lên.
Cô nhìn biểu cảm của anh.
Sau một lúc lâu lại thất vọng cụp mắt.
Vẫn là biểu cảm căng thẳng hung dữ đó.
Bỗng nhiên xuất hiện cơn bực bội từ đâu tới, Tống Tử Dao lập tức rút chân về.
“Không cần xem nữa, không nghiêm trọng đâu.”
Bàn chân nhỏ trượt đi như cá trạch, Đàm Kim Hạ ngẩn người.
Nhưng cũng nhờ sự đột ngột không báo trước này giúp anh tỉnh táo lại.
Anh đi quá giới hạn rồi.
Đàm Kim Hạ đứng lên, thân mình cao lớn chốc lát đã cách Tống Tử Dao rất xa.
Miệng anh mấp máy, muốn nói câu “Xin lỗi”, lại dừng lại khi đối diện với đôi mắt trong suốt long lanh kia.
Cô biết sự xấu xa trong đáy lòng anh không?
Nếu biết, nhất định sẽ cảm thấy anh vừa bỉ ổi vừa đê tiện đúng không?
Đàm Kim Hạ lúc này vừa buồn vừa bực.
Hận không thể quay ngược thời gian, tát cho bản thân hai phát.
Bị người ta nhìn thêm hai cái, đã không biết tên họ là gì nữa rồi!
Tống Tử Dao không biết dưới gương mặt không hề thay đổi của Đàm Kim Hạ lại xảy ra nhiều diễn biến như vậy, cô bực bội nhanh mà hết bực cũng nhanh, lúc này đã bình thường lại.
Cô giả bộ hoạt động cổ chân một chút rồi nói: “Tuy còn hơi đau nhưng vẫn có thể cố gắng đi lại”.
Nâng tay xem đồng hồ, đã hơn hai giờ, Tống Tử Dao phát sầu: “Tôi còn chưa nhặt đủ củi”.
Giương mắt nhìn Đàm Kim Hạ, Tống Tử Dao cười dịu dàng, nói: “Giúp tôi một chút được không? Tôi mời anh ăn Đại Bạch Thỏ.”
Đàm Kim Hạ không nhịn được mà liếc nhìn nơi không nên nhìn một cái.
Lại còn Đại Bạch Thỏ!
Tống Tử Dao nói xong liền cảm thấy hối hận, ăn nhiều kẹo đường cũng không tốt
Vì thế cô sửa lời: ''Hay là thịt hộp đi, lát nữa xuống núi anh chờ tôi, tôi quay về nhà tập thể lấy cho anh.''
Đàm Kim Hạ nhíu mày: ''Không cần''.
Nói xong, anh cầm dao lên đi qua một bên chặt cây.
Đàm Kim Hạ chặt cây cho Đàm Hữu Lương.
Phía sau núi trồng cây bách và cây du thường rất nhiều, hai loại cây gỗ này đều có thể làm được vật dụng trong nhà.
Những cây này cũng đều thuộc về tài sản của đại đội, chẳng qua khi thợ mộc chặt cây thì sẽ để lại những cành cây nhỏ ở lại để người dân nhặt về làm củi đốt, như vậy thì đội trưởng cũng sẽ ngầm cho phép.
Đàm Kim Hạ cầm con dao vẫn còn dính máu rắn, ngắm ngay gốc cây bách, một nhát dao hướng lên trên, một nhát dao hướng xuống dưới.
Anh vung cánh tay vô cùng mạnh mẽ mà chặt từng nhát một, khuôn mặt lạnh lùng, cơ bắp săn chắc, miệng phát ra những tiếng thở dốc ngắn ngủi.
Không lâu sau, gốc cây đã bị chém thành hình chữ v.
Lúc này, Đàm Kim Hạ lại đổi sang bên kia, chặt thêm hai ba nhát thì cây đã đổ xuống.
Nhìn thấy Đàm Kim Hạ bắt đầu phát nhánh cây không ngừng, dáng vẻ không chút mệt mỏi, Tống Tử Dao lại nhớ đến những lời anh nói trước kia, lúc nhỏ bởi vì ăn không đủ no nên thường không thể đứng dậy nổi.