Cụ già nói, là bởi vì nữ yêu tinh trời sinh đã biết quyến rũ đàn ông, khiến họ chết mê chết mệt.
Đàm Kim Hạ lại hỏi, quyến rũ như thế nào?
Cụ ấy không chịu nói tiếp, chỉ nói đợi anh lớn lên sẽ tự biết.
Đàm Kim Hạ lúc này hình như bỗng nhiên có thể hiểu được quyến rũ là cái gì.
Lông mày sắc bén như đỉnh núi của Đàm Kim Hạ cau lại, có cảm giác hoảng hốt luống cuống.
Muốn chạy trốn.
Tống Tử Dao đã hồi phục tinh thần, khó khăn lắm mới ngẫu nhiên gặp được mà Đàm Kim Hạ lại muốn đi, đương nhiên không thể buông tha cơ hội như vậy.
“Đừng đi.”
“Chuyện gì?” Giọng nói của Đàm Kim Hạ mang theo sự căng thẳng khó mà xem nhẹ.
Chuyện gì?
Đầu óc Tống Tử Dao trống rỗng vài giây, sau đó đột nhiên nảy ra một ý hay, “Ôi” một tiếng.
Đàm Kim Hạ xoay người qua.
Tống Tử Dao đáng thương nhìn sang, “Vừa bị trật chân.”
Đàm Kim Hạ không nói gì, con ngươi tối đen liếc xuống dưới.
Tống Tử Dao không hề chột dạ, còn giả bộ nâng chân mình lên, “Không tin thì anh xem xem.”
Ai ngờ, Đàm Kim Hạ thật sự đi tới, “Nghiêm trọng không?”
“…”
Đàm Kim Hạ đi đến trước mặt cô, lại như nhớ ra gì đó, xoay người đi đến ven sông gần đó, rửa sạch vết máu trên tay.
“Tôi xem thử.”
“…”
Tống Tử Dao yên lặng chồng thêm một lớp da mặt cho mình, sau đó dựa lưng vào thân cây, cởi giày và tất ra, nâng bàn chân nhỏ trắng nõn như búp măng lên.
“Anh xem nè.”
Ngay giây đầu tiên, Đàm Kim Hạ đã bị bàn chân trắng nõn kia làm cho lóa mắt.
Anh lấy lại bình tĩnh rồi mới ngồi xổm xuống xem thử.
Chân Tống Tử Dao còn không to bằng tay anh, trông như một vầng trăng non, nhưng có da có thịt, mềm mại như không xương, trông rất là… đáng yêu.
Trên làn da kia không có một giọt mồ hôi cũng không có lấy một vết chai sần, trơn bóng mịn màng như trứng gà bóc.
Thậm chí Đàm Kim Hạ còn nghi ngờ, bình thường cô có thể dùng đôi chân này để đi lại ư?
Đôi chân như vậy, nên nâng trong tay, ôm trong ngực…
Trong đầu Đàm Kim Hạ bỗng nổi lên một suy nghĩ hạ lưu, chiếm cứ tinh thần anh.
Anh không thể dùng lý trí khống chế bản thân rời mắt đi.
Cô gái nhỏ còn không biết sợ mà sán đến trước mặt anh, nũng nịu yếu ớt thề thốt: “Bên ngoài trông như không sao, nhưng tôi bị trẹo chân thật đó… Bị nội thương!”
Có lẽ là quá nóng lòng muốn chứng tỏ nội thương của mình, một chân còn lại không đủ ổn định trọng tâm, cô gái nhỏ ngã thật.
Lưng cô dựa vào cây mới không ngã xuống, nhưng bàn chân nâng lên vẫn theo phản xạ có điều kiện tìm đến điểm tựa gần nó nhất.
Lúc bàn chân chạm lên cằm, Đàm Kim Hạ chỉ nghe thấy đầu mình nổ “bùm” một tiếng, sau đó thì trống rỗng, mọi thứ xung quanh đều hóa hư không, lỗ tai ù ù, tầm mắt mơ hồ.
Cả người chỉ còn lại cảm giác khát, như người lữ khách bị vây trong sa mạc đã lâu, môi, lưỡi, yếu hầu đều khô khốc.
Mà làn da trắng nõn mịn màng kia chính là nước ngọt giải khát.
Trán Đàm Kim Hạ bỗng rớt xuống một giọt mồ hôi, rơi lên làn da trắng nõn, càng như gợi lên sóng nước của suối nguồn, không nhịn được muốn dùng môi, lưỡi ngậm lấy.
Yết hầu trượt lên xuống.
Bóng tối trong lòng không ngừng dâng lên, chiếm lĩnh vị trí của lý trí.