''..........Những người mới tới này, vừa nhìn liền cảm thấy không được, đặt biệt là cô gái có hai bím tóc, trông giống như những người chưa từng phải làm việc nặng nhọc!'' Đàm Kim Thủy phàn nàn với Đàm Kim Hạ.
Đàm Kim Hạ nghe xong lại làm ra bộ chưa nghe thấy gì.
Anh biết rõ, cô gái thanh niên trí thức xinh đẹp kia vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đầu lọc thuốc lá trong tay anh run lên dữ dội, đã đốt cháy tới đầu ngón tay.
Tống Tử Dao dừng lại một chút, ba người phía sau cũng đuổi kịp.
Liêu Hồng Mai thở hồng hộc, phàn nàn: “Tử Dao, vừa nãy tôi gọi cậu cậu không nghe thấy hả?!”
Tống Tử Dao hồi thần, thu lại cảm xúc, quay đầu đáp lại Liêu Hồng Mai: “Không nghe thấy.”
Liêu Hồng Mai bĩu môi, không tin, nhưng trong lòng vẫn nhớ là phải lấy lòng Tống Tử Dao nên không nói thêm gì nữa.
Muốn để mấy thanh niên trí thức vác hành lý nặng trĩu lên xe kéo thì có hơi khó.
Lúng túng một hồi, Chu Thự Quang hành động đầu tiên.
Dù gì cũng là đồng chí nam, tuy gầy yếu nhưng lực tay vẫn khỏe hơn mấy đồng chí nữ một chút, nghiến răng dồn sức, hắn thật sự quăng được hành lý lên.
Hành lý bị ném lên xe phát ra tiếng “bịch” nặng nề, đánh giá trọng lượng thì có lẽ là sách.
Sau đó, Chu Thự Quang trèo lên xe.
Văn Tuyết la lên: “Chu Thự Quang, giúp tôi với chứ.”
Chu Thự Quang lại im lặng không trả lời cũng không qua giúp Văn Tuyết.
Hành lý của Tống Tử Dao không nhiều cũng không nặng đến thế, thật ra cô có thể tự mang lên xe.
Nhưng suy nghĩ xoay chuyển, cô có một ý tưởng!
“Cái đó, đồng chí…” Tống Tử Dao nói với Đàm Kim Hạ đang ngồi ở đầu xe máy kéo: “Có thể mang hành lý lên giúp tôi được không?”
Tống Tử Dao cố gắng nói làm sao cho thật uyển chuyển dễ nghe, biểu cảm cũng giữ vững ở trạng thái vừa chờ mong lại không quá nóng cháy.
Cô nói xong thì đã nghĩ ngay đến việc làm sao để cảm ơn Đàm Kim Hạ, làm sao cố gắng nói thêm mấy câu với anh.
Nhưng Đàm Kim Hạ còn chẳng thèm quay đầu lại.
Chỉ có đại đội trưởng Đàm Kim Thủy nhanh nhảu đi tới.
Tống Tử Dao: “…”
Đàm Kim Thủy có vẻ không tình nguyện, nhưng cũng nhanh nhẹn vác hành lý của Tống Tử Dao lên xe.
Sau đó còn vác giúp Liêu Hồng Mai nữa.
Tống Tử Dao thất vọng cụp mắt, nói cảm ơn với Đàm Kim Thủy.
Đàm Kim Thủy khoát tay, giục Đàm Kim Hạ mau chóng xuất phát.
Xe máy kéo khởi động “xình xịch”, hướng về đại đội Thắng Lợi.
Ra khỏi công xã, đường đất dần biến thành đường bùn.
Đường bùn gồ ghề, xe lắc lư đến nỗi người trên xe đều cảm thấy choáng váng.
Tống Tử Dao biết, bây giờ cô không thể biểu hiện tình cảm quá rõ ràng với Đàm Kim Hạ.
Cô cố gắng nhịn xuống, cách vài phút mới liếc nhìn về phía trước một cái.
Dù vậy, Đàm Kim Hạ vẫn cảm nhận được.
Ánh mắt kia cứ như đốm lửa, rơi xuống nơi nào là nơi đó bị đốt cháy.
Yết hầu khô nóng.
Đàm Kim Hạ gian nan nuốt nước miếng một cái, vén áo cộc lên lau mồ hôi trên mặt.
Anh muốn đạp mạnh chân ga, nhanh chóng kết thúc hành trình này, nhưng xe máy kéo lại không chịu ganh đua mà đột nhiên tắt máy đình công.
Đàm Kim Thủy lo lắng hỏi: “Sao thế? Lại hỏng rồi hả?”
Đàm Kim Hạ nói: “Chắc là bệnh cũ, tôi sửa chút là được.”
Người phía sau cũng nhân cơ hội xuống xe hoạt động cái mông bị lắc đến đau nhức.
Vừa nhảy xuống, Văn Tuyết đã ngồi xổm xuống ven đường nôn mửa.
Liêu Hồng Mai nhỏ giọng mỉa câu “Già mồm”.
Ai ngờ Văn Tuyết nghe được, quay đầu trừng mắt với Liêu Hồng Mai, nói: “Cô nói cái gì?!”
Gặp phải người nóng tính, Liêu Hồng Mai không dám cứng rắn mà ngượng ngùng ngậm miệng lại, chạy đến phía trước xem người ta sửa xe máy kéo.