Nghe tiếng la hét ''Đại đội Thắng Lợi tập hợp ở đây.'' Mọi người đã tìm thấy được đại đội.
''Tôi là đại đội trưởng Đàm Kim Thủy, mọi người đi theo tôi.''
Đàm Kim Thủy là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng người trung bình, làn da có màu đỏ đen do quanh năm làm việc đồng áng.
Một nửa người ở thôn Đàm gia đều mang họ Đàm, hiện tại đời chữ nhân cũng nhiều, trước kia Tống Tử Dao đi theo Đàm Kim Hạ đã từng gặp qua vài người, chỉ là chưa từng nghe nói tới Đàm Kim Thủy.
Nhìn thấy những thanh niên tri thức búp bê mới tới khiến đôi mày cau lại của Đàm Kim Thủy lập tức càng sâu thêm.
Trong đại đội bọn họ trước sau có tới 10 thanh niên trí thức, số lượng nhiều nhất trong các đại đội, vốn định nói không nhận nữa, kết quả lại có thêm 4 người nữa đi tới.
Mặc dù thanh niên trí thức đều biết đọc biết viết có văn hóa, nhưng mà làm việc đồng áng cũng không phải rèn luyện hai ba năm mới quen tay được.
Đây là công việc chỉ cần chăm chỉ và chịu làm.
Có những người có bản chất lười biến, năm nào cũng đều gây trở ngại mà thiếu đại đội một đống nợ.
Quan trọng hơn, một khi số lượng thanh niên trí thức tăng lên thì việc quản lý của bọn họ cũng gặp rất nhiều khó khăn.
Những đại đội chỉ có một hai thanh niên trí thức thì thanh niên trí thức cố gắng lấy lòng dân bản xứ còn không kịp, căn bản bọn họ không thể tạo ra bất kỳ làn sóng nào.
Nếu có nhiều người, chỉ cần bọn đoàn kết với nhau, cho dù nội bộ ra sao thì bên ngoài họ luôn cùng đồng lòng với nhau.
Vì vậy những chuyện như như gian lận, dùng mánh khóe, mèo mả gà đồng cũng theo tới đây......
Đàm Kim Thủy chau mày đánh giá vài người.
Ba cô gái yểu điệu cùng một chàng trai yếu đuối như gà con.
Vứt cho anh ấy tới bốn gánh nặng!
''Đi thôi!'' Đàm Kim Thủy thở dài trong lòng, cất bước đi trước, buồn bực cúi đầu dẫn đường.
Tống Tử Dao không có nhiều hành lý, có thể bắt kịp bước chân của anh ấy.
Những người còn lại thì một đống rườm rà, bước chân loạng choạng.
''Tử Dao, Tử Dao, cô giúp tôi với.''
Là Liêu Hồng Mai ở phía sau gọi lớn, Tống Tử Dao giả vờ không nghe thấy, bước chân nhanh hơn.
Đường chính của công xã là đường đất, lúc này ở ven đường có một chiếc máy cày đang đỗ ở đó.
Đó là phương tiện của đại đội Thắng Lợi tới đón người.
Đàm Kim Thủy hét lớn với người trên máy cày: ''Kim Hạ, chuẩn bị xuất phát--------''
Cơ thể Tống Tử Dao cứng đờ, chậm rãi giương mắt nhìn về phía trước.
Không nghĩ tới, lần đầu tiên gặp mặt, chưa kịp chuẩn bị đã gặp rồi.
Đàm Kim Hạ lười biết tựa vào máy cày bên cạnh, đôi chân dài vắt chéo lên nhau, trong miệng tùy ý cắn nửa mẩu thuốc lá.
Anh mặt một chiếc áo cộc màu trắng cũ, để lộ ra cánh tay rắn chắc cùng khuôn mặt đẹp trai, bị mặt trời thiêu đốt đổ mồ hôi ròng ròng.
Trước kia anh chính chắn, nho nhã ba phần, không cười khác với Đàm Kim Nhã bây giờ.
Hiện anh đã 19 tuổi, diện mạo ngây ngô hơn, tính tình cũng ngang ngược, không chịu vào khuôn phép.
Đàm Kim Hạ vô tình quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt của Tống Tử Dao.
Cô mặc áo trắng quần đen, tóc thắt bím, đôi mắt giống như làn nước suối trong vắt, sau đó........... ngơ ngác nhìn anh.
Con ngươi màu đen của Đàm Kim Hạ đột nhiên trở nên thâm thúy, vô thức lấy điếu thuốc gần tàn trong miệng ra, quay đầu đi.
Tống Tử Dao không thể khống chế mà bước lên phía trước hai bước, muốn lao vào vòng tay của Đàm Kim Hạ.
Nhưng cô lại lập tức dừng lại.
Anh không nhận ra cô.
Chỉ cách vài mét, nhưng giữ họ lại giống như có một khoảng cách rất lớn.