Chương 9: Thôi xong, hỏng chuyện rồi
Lão nhị Cố Hướng Tây, là sinh viên đại học đầu tiên trong nhà. Anh ấy là giảng viên đại học ở thành phố, có vợ tên Trần Thư Ý.
Trần Thư Ý xuất thân từ một gia đình trí thức và là giáo viên Cao Trung của thành phố.
Hai người họ có một con gái và một con trai: Cố Bình Mỹ (sáu tuổi) và Cố Bình Mãn (năm tuổi).
Lão tam Cố Hướng Nam và lão tứ Cố Hướng Bắc là hai anh em sinh đôi. Năm nay họ đều hai mươi lăm tuổi. Sau khi tốt nghiệp cao trung đã đến nhà máy thép trên thị trấn để làm công nhân.
Cố Hướng Nam kết hôn với Phương Nhu, con gái của phó giám đốc nhà máy thép, hiện tại hai vợ chồng đều cùng làm tại nhà máy.
Hai người họ cũng có một cặp song sinh, Cố Bình Hỷ và Cố Bình Lạc, năm nay bốn tuổi.
Lão tứ Cố Hướng Bắc lại lựa chọn nhập ngũ sau khi tốt nghiệp cao trung và tiếp tục học ở Học Viện Quân Sự. Trước khi xuất ngũ, anh đang giữ chức vị Phó Đoàn Trưởng.
Cố Hướng Bắc xuất ngũ trở về đem theo ba người con, con cả Cố Chấn (tám tuổi), con thứ hai Cố Lỗi (sáu tuổi), và con thứ ba Cố Ngọc Đình (bốn tuổi).
Lão ngũ Cố Hướng Phong mười sáu tuổi và đang học cao trung trên huyện.
Vì các con, người đã lập gia đình riêng, người đi lập nghiệp xa nhà, người thì học hành nên chỉ còn lại Cố Vệ Dân và Cố Kim Hoa, cùng bốn ba con Cố lão tứ ở lại ngôi nhà hiện tại.
Gia đình bốn người của Cố Hướng Bắc đã trở về, không khí trong nhà trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Khi Cố Vệ Dân và mọi người thấy Cố Kim Hoa cầm chổi đuổi đánh Cố Hướng Bắc, Cố Hướng Đông là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
Cố Vệ Dân nhíu mày, trừng mắt nhìn Cố Hướng Bắc.
"Lão tứ, ở nhà gây ra chuyện gì hả?"
Tục ngữ nói, xa thì thơm, gần thì thối.
Trước đây, Cố Hướng Bắc là quân nhân, mấy năm nay chỉ về nhà được một hai lần.
Cố Vệ Dân và Cố Kim Hoa đều ngày đêm lo nghĩ đến anh. Khi Cố Hướng Bắc về nhà, anh cũng phải đối mặt với sự chăm sóc và lo lắng của hai vị trưởng bối.
Nhưng giờ Cố Hướng Bắc đã xuất ngũ, ở nhà làm việc không ấy khi ra ngoài. Anh đã ở nhà bảy tám ngày rồi.
Thái độ của Cố Vệ Dân và Cố Kim Hoa đối với Cố Hướng Bắc có chút thay đổi. Họ không còn chăm sóc anh chu đáo như trước, hay việc sáng nào cũng hỏi thăm sức khỏe, hỏi xem anh muốn ăn gì.
Ngược lại, hiện tại họ thấy Cố Hướng Bắc nuôi con không tốt, Cố Vệ Dân và Cố Kim Hoa tức giận đến mức chẳng buồn nhìn anh lấy một cái.
Lão tứ ngốc ngếch này, dù ban đầu có điều kiện khó khăn đến đâu, hai vợ chồng ông bà cũng nuôi dạy các con nên người.
Nhưng nhìn xem lão tứ đã nuôi dạy ba đứa con của mình như thế nào?
Tất cả chúng đều gầy gò, đứa lớn nhất Cố Chấn thì yếu ớt vô cùng, sắc mặt tái nhợt suốt cả ngày. Cố Vệ Dân và Cố Kim Hoa khi đi ngủ vẫn lo lắng cho chúng.
Đứa thứ hai là Cố Lỗi thì gầy gò, nhưng ít nhất đứa trẻ này cũng hoạt bát, năng động, trông cũng khỏe mạnh hơn một chút.
Đứa thứ ba, cô bé Cố Ngọc Đình này, từ khi về nhà đã nói nhiều đến mức không thể đếm nổi bằng tay. Con bé khác với những đứa trẻ khác.
Hai vợ chồng già cũng rất lo lắng mỗi khi đi ngủ. Liệu những đứa trẻ sau này có còn như vậy nữa không? Sau này chúng nó sẽ ra sao?
Vì vậy, Cố Vệ Dân và Cố Kim Hoa không còn nhìn Cố Hướng Bắc bằng ánh mắt dịu dàng của cha mẹ như xưa nữa, trông anh hiện nay giống một đứa con trai ngỗ nghịch.
Là một người ba, vậy mà anh lại nuôi dạy nhưng đứa con thành ra thế này! Gia đình họ gần đây mới biết về ba đứa trẻ, chúng đã lớn đến nhường này! !
Vì vậy, Cố Hướng Bắc không phải là một đứa con trai ngỗ nghịch thì là gì?!
Cố Hướng Bắc nghe thấy ba Cố nói vậy thì dừng lại.
"Bụp!"
Cố Kim Hoa đập mạnh vào bắp chân của Cố Hướng Bắc rồi hài lòng cất chổi về.
Cố Bình Hỷ và Cố Bình Lạc thấy bà nội đánh được chú tư thì nhún vai. Hai đứa nhỏ nhìn nhau rồi lại lắc đầu.
Người lớn trong sân thấy cảnh này đều bật cười.
Ba mẹ chúng, Lão tam và Phương Nhu cũng cười theo.
Hai anh em Cố Bình Hỷ và Cố Bình Lạc cũng nhìn nhau cười.
"Lão tam, vợ lão tam, sao hai đứa ở đây?" Cố Kim Hoa ngạc nhiên hỏi: "Bình Hỷ Bình Lạc, mau đến đây, để bà nội nhìn cho kỹ."
"Mấy đứa con cũng đến à, có mang theo gì nữa không?"
"Đúng rồi mẹ, con cũng đã dặn nhà em ba, lúc về nhà nhớ mang theo chút đồ ăn..." Hà Chiêu Đệ phụ họa.
"Mẹ, đây là phần đồ ăn nhà chúng con chuẩn bị," Cố Hướng Nam, lao tam nói: "Con nghe nói lão tứ đã về, hai đứa con đặc biệt xin nghỉ phép hai ngày. Nếu không mang theo đồ ăn về, làm sao có thể ăn uống cho thoải mái, nhất là hai đứa nhỏ nhà chúng con lại ăn nhiều như vậy."
Hai anh em Cố Bình Hỷ và Cố Bình Lạc hiểu ý.
"Bà ơi, chúng con ăn ít lắm! Ba con mới ăn nhiều!"
Nụ cười của Phương Nhu chưa bao giờ tắt, và Cố Kim Hoa cũng tươi cười rạng rỡ khi thấy hai đứa cháu hiếm được gặp.
"Được rồi, được rồi, là lão tam ăn nhiều, sao lại đổ thừa cho Bình Hỷ và Bình Lạc được chứ."
Cố Vệ Dân và các con đã trở về, cả nhà gần như đã tụ họp đông đủ, nên mọi người lập tức đi chuẩn bị bữa tối.
Đang chờ ở bàn ăn, mọi người đều tỏ vẻ thông cảm sau khi biết Cố Hướng Bắc đã từ chối mối quan hệ với Giang Tiểu Kiều của khu Thanh Niên Trí Thức trong hôm nay.
Họ đã hiểu tại sao Cố Kim Hoa lại đuổi theo đánh Cố Hướng Bắc lúc ban nãy.
Hà Chiêu Đệ và Phương Nhu nhìn vẻ mặt tức giận của Cố Kim Hoa, nên đã an ủi bà: "Mẹ à, chú Tư vừa đẹp trai lại vừa giỏi, chắc chắn chú ấy sẽ không gặp khó khăn gì trong việc tìm một cô gái tốt."
Hà Chiêu Đệ nói: "Đúng vậy, hay là để con về hỏi thăm chút trong đại đội của mẹ con?"
Phương Nhu cũng nói: "Đúng vậy, mẹ ạ, con gái tốt cần phải được tìm kiếm cho kỹ và cẩn thận. Con sẽ về nhà máy để mắt giúp chú tư."
Cố Kim Hoa tức giận nói: "Đừng để ý đến nó nữa. Nó đã bỏ lỡ một cô gái tốt như Tiểu Kiều, vậy nên hãy để cho nó sống một mình suốt đời!"
Cố Hướng Bắc cười bất lực: "Mẹ, hai chị, biết là mọi người làm vậy vì muốn tốt cho con. Nhưng con thực sự không muốn lấy vợ. Cuộc sống của con bây giờ cũng khá ổn."
Cố Hướng Bắc nói thêm: "Con chỉ muốn mỗi ngày đi làm đổi điểm công tác, chăm sóc tốt cho ba đứa nhỏ nhà con."
Cố Hướng Nam mím môi, vỗ nhẹ vào vai Cố Hướng Bắc.
Cố Hướng Nam nói: "Vậy cũng tốt. Làm việc ở nhà cũng tốt..."
"Ừm, tốt."
...
Tại khu Thanh Niên Trí Thức, Giang Tiểu Kiều và những người khác, nhờ có Cố Hướng Bắc, đã được nếm thử hương vị thịt thú rừng hiếm hoi.
Thật sự không dễ gì nếm được hương vị thịt.
Ăn uống xong, hôm nay không phải lượt Giang Tiểu Kiều nấu nướng rửa bát, nên cô dứt khoát đặt bát đũa xuống, quay về phòng.
Trốn trong phòng, Giang Tiểu Kiều dùng hai mươi Nhịp Tim để mua một kỹ năng mới là ‘Ghi Nhớ Hình Ảnh’ và 15 Nhịp Tim để mua ít đồ ăn vặt.
Sau đó, Giang Tiểu Kiều đóng Hệ Thống Cửa Hàng lại, quyết định không xem các kỹ năng và những thứ khác trong đó nữa.
Giang Tiểu Kiều ở trong phòng ăn mì cay và kiểm tra số tiền còn lại của mình.
Hai mươi tám tệ ba mươi hào, và vài phiếu mua đường thịt sắp hết hạn.
Ngày mai, sẽ có xe đi lên thị trấn. Xem ra cô phải đến bưu điện để coi thử người cha tệ bạc kia đã gửi tiền và đồ đạc đến chưa.
Nếu chưa, Giang Tiểu Kiều nhìn vào nhà kho vừa được mua lúc trước.