Chương 7: Chúng tôi là đối tượng xem mắt của nhau
Cố Hướng Bắc nhìn Giang Tiểu Kiều, yết hầu co giật, nói: "Đồng chí Giang, bạn của cô có phải..."
"Chị ấy không hiểu lầm đâu. Chúng ta bây giờ là người yêu rồi. Mọi người trong Khu Thanh Niên Trí Thức đều biết." Giang Tiểu Kiều nói: "Chúng ta là một đôi, bồi dưỡng tình cảm là điều nên làm. Chỉ có ở bên nhau lâu hơn mới có thể thấy rõ mình có hợp nhau hay không."
"Phải không?"
"Ừm..." Cố Hướng Bắc trầm giọng nói.
Chờ đợi câu trả lời, nhưng rồi trong lòng Cố Hướng Bắc thoáng hiện một tia hối hận.
Tại sao mỗi lần gặp Giang Tiểu Kiều, anh lại luôn vô thức bị cô lôi cuốn, nói gì cũng đồng ý, không nỡ từ chối...
Nhưng giờ anh không có tư cách ở bên cô..
Cố Hướng Bắc nắm chặt tay, nói: "Đồng chí Giang, mặt cô dính máu rồi. Tôi đưa cô đến suối rửa mặt."
"Được." Giang Tiểu Kiều bước lên trước rồi dừng lại nhìn Cố Hướng Bắc hỏi: "Con lợn rừng này phải làm thế nào?"
Cố Hướng Bắc liếc mắt ra hiệu phía ngoài rồi nói: "Tôi cùng anh cả lên núi. Tôi đã để lại dấu vết cho anh ấy. Lát nữa sẽ đến kéo nó đi."
Giang Tiểu Kiều gật đầu rồi cùng Cố Hướng Bắc rời đi.
Sau khi họ rời đi, hai người đàn ông mặc quân phục xanh xuất hiện, kéo con lợn rừng xuống núi và xử lý dấu vết tại hiện trường.
Giang Tiểu Kiều đi theo Cố Hướng Bắc, rẽ trái lại rẽ phải, đến một con suối nhỏ.
"Lần đầu tiên tôi biết trên núi có một nơi như vậy đấy." Giang Tiểu Kiều tỏ ra ngạc nhiên.
Cố Hướng Bắc nói: "Những người trong đại đội thường xuyên lên núi đều biết chỗ này. Thanh Niên Trí Thức các cô ít khi lên núi, nên có thể không biết."
Giang Tiểu Kiều gật đầu. Đúng vậy, trong Khu Thanh Niên Trí Thức, ngoại trừ Trịnh Thắng Nam và Hà Hoài Quân thường lên núi đào rau dại và nấm vào lúc nhàn rỗi ra, thì Châu Yến, Phạm Gia Bảo và cô là những người thường ở lại trong phòng nhiều hơn, ít khi ra ngoài.
Châu Yến lúc nào cũng mang vẻ mặt buồn bã, chán nản.
Nếu không phải bắt buộc ra ngoài làm việc, thì Châu Yến thường trốn trong phòng đến giờ ăn mới chịu ra ngoài.
Phạm Gia Bảo thì hay mệt mỏi vì công việc, muốn nằm nghỉ nhiều hơn, nên cũng không thích vận động nhiều.
Còn Giang Tiểu Kiều thì… lười biếng.
Khi về nông thôn, Giang Tiểu Kiều tỏ ra đáng thương trước mặt ba Giang, nên đã mang theo rất nhiều đồ đạc.
Cứ nửa tháng, Giang Tiểu Kiều lại lên huyện thị, đến bưu điện gọi điện cho ba Giang than phiền, hỏi xem ông có gửi tiền hay đồ gì cho cô không, rồi lại cô lại lên thành phố mua đồ ăn và đồ dùng.
Vì vậy, việc họ không biết về con suối này cũng là chuyện bình thường.
Bởi vì Hà Hoài Quân và Trịnh Thắng Nam không phải là người thích lựa chọn đường nhỏ để đi. Khi lên núi đào rau dại, họ thường đào ở vùng rìa, những nơi ai cũng biết.
Cố Hướng Bắc chỉ vào mặt Giang Tiểu Kiều: "Cô có định rửa mặt không?"
"Ừm, để tôi làm." Giang Tiểu Kiều nói: "Trên mặt anh cũng dính đấy, rửa cùng đi."
"Ừm."
Hai người ngồi xổm bên bờ suối, lấy tay rửa sạch vết bẩn trên mặt.
"Còn gì nữa không?" Giang Tiểu Kiều hỏi Cố Hướng Bắc.
Cố Hướng Bắc ngẩng đầu, thấy ánh sáng chiếu rọi trên mặt cô. Trong giây lát, anh hơi sững sờ.
Thình thịch!
[Thình thịch…, Nhịp Tim 10 10 10.]
Cố Hướng Bắc cụp mắt xuống che giấu sự phấn khích.
"Không còn nữa."
Cố Hướng Bắc lại ngẩn đầu lên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt nhìn Giang Tiểu Kiều cũng không còn ấm áp như trước.
Giang Tiểu Kiều cảm nhận rõ ràng sự thay đổi này, đầu ngón tay co lại.
"Đồng chí Giang, chúng ta không hợp nhau. Tôi không có ý định kết hôn." Cố Hướng Bắc nói: "Cô rất tốt, tôi tin sau này cô sẽ tìm được một người bạn đời tốt hơn, phù hợp hơn."
Thật kỳ lạ, tại sao anh lại cảm thấy khó chịu như vậy khi nghĩ đến việc cô sẽ tìm được một người bạn đời khác.
Cố Hướng Bắc nắm chặt tay, nói tiếp: "Tôi thực sự xin lỗi. Cô có thể nói với người khác rằng cô không thích tôi. Hoặc viện bất cứ lý do gì khác. Tôi không xứng với cô."
"Mọi người trong đại đội chỉ bàn tán nhiều nhất là hai ngày. Khi hết hứng thú, họ sẽ không nói gì thêm nữa. Đừng lo lắng."
"Ừm, nếu đồng chí Giang lo lắng về tin đồn, đừng lo. Tôi sẽ nói chuyện riêng với Đại Đội Trưởng và những người kia. Tin đồn sẽ sớm tan biến thôi."
"Cô đã cứu người. Không có gì phải sợ cả." Cố Hướng Bắc nói: "Trước khi lên núi, tôi đã đến trụ sở của đại đội và gọi điện đến đồn cảnh sát huyện. Họ sẽ cử người đến trao thưởng trong hai ngày nữa."
"Cô sẽ được đội cảnh sát khen thưởng vì đã làm việc tốt, những người đó sẽ không còn dám nói xấu cô nữa."
"Anh đã nói nhiều như vậy, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh thực sự không thích tôi sao?" Giang Tiểu Kiều hỏi.
Cố Hướng Bắc vừa nói vừa nhìn Giang Tiểu Kiều. Sau khi cô hỏi câu này, ánh mắt Cố Hướng Bắc thoáng tránh né.
Nhưng anh vẫn không thể né tránh nổi, nhìn Giang Tiểu Kiều bằng ánh mắt sâu thẳm, nói: "Đồng chí Giang, cô rất tốt, xứng đáng ở bên cạnh người tốt hơn."
Tuy nhiên, người đó không phải là tôi.
Cố Hướng Bắc không thể phủ nhận rằng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy rung động trong hơn hai mươi năm cuộc đời.
Tình cảm của anh dành cho Giang Tiểu Kiều khác với những nữđồng chí khác.
Nhưng Cố Hướng Bắc còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Chuyện tình cảm không phù hợp với anh.
Hay nói cách khác, anh đã chủ động nhận nhiệm vụ, nên anh nên có trách nhiệm với công việc,và phải gánh vác trách nhiệm trên vai, thay vì sa đà vào chuyện tình cảm sẽ làm trì hoãn công việc.
Cố Hướng Bắc nhìn Giang Tiểu Kiều, ánh mắt không hề né tránh, nói: "Đồng chí Giang, tôi đưa cô xuống núi."
"Không cần làm phiền đồng chí Cố."
Giang Tiểu Kiều đứng dậy, sải bước về phía ngọn núi.
[Ký chủ, ký chủ, không sao đâu. Đàn ông nhiều lắm. Tạm biệt đi, lần sau sẽ tốt hơn.]
[Ký chủ, cô có nên cân nhắc. Cố gắng nắm tình cảm của nhiều người đàn ông hơn, sẽ kiếm được nhiều Nhịp Tim hơn. Như vậy sẽ tốt cho cô, cho tôi và cho mọi người. Cũng có thể khiến Cố Hướng Bắc nổi giận.]
[5200, tôi muốn phê bình cậu. Suy nghĩ của cậu sai rồi.]
Đây là lần đầu tiên trong đời Giang Tiểu Kiều động lòng. Cô chủ động đến thế, vậy mà chưa đầy một ngày đã bị từ chối hai lần.
Cô ấy trông có vẻ giận dữ, càng lúc càng dâng cao, trên lưng vác một giỏ đầy!
[Nếu đối phương bị mê hoặc bởi sự quyến rũ của tôi, thì tôi không có gì phải áy náy khi dùng những giá trị Nhịp Tim đó như vậy. Nhưng nếu là do chiêu trò của tôi, thì những Nhịp Tim này còn có tác dụng gì chứ? Nó sẽ làm tổn thương cả người khác và chính tôi.]
[Tóm lại, bỏ cuộc thôi. Tôi sẽ không dùng những thủ đoạn ti tiện.]
[So với việc dùng thủ đoạn câu dẫn đàn ông, tôi thà dùng nắm đấm chinh phục trái tim của mọi người! ]
[Giờ tôi đang tức giận đến mức tay không cũng có thể giết chết một con bò. Khi trở về, tôi sẽ cho chị Yến và những người khác sốc điện, thu thập điểm nhịp tim của họ! ]
Giang Tiểu Kiều tức giận xuống núi, trở về Khu Thanh Niên Trí Thức.