Thập Niên 70 Ta Có Tỷ Vạn Vật Tư

Chương 2

Trước Sau

break

Ở cái thời đại đó, có được một công việc ở nhà máy trong thành phố chẳng khác nào nắm trong tay cái “bát cơm sắt” và tem phiếu, là điều mà bao nhiêu người khao khát cũng không thể với tới.

Chính vì lời dặn trước lúc lâm chung của cha mà mẹ cô mới quyết tâm để cô chịu thiệt thòi, thay người khác xuống nông thôn, để rồi cuối cùng có thể đổi lấy được cơ hội ấy.

Đến tận giây phút này, Phùng Huệ Trân mới thực sự nhận ra rằng, hóa ra người đáng trách nhất lại chính là bản thân mình.

Cô đúng là một con sói mắt trắng.

Lúc hối hận muộn màng tìm về bên anh chị thì người thì đã bệnh, kẻ thì đã qua đời.

Đó là điều cô day dứt nhất trong cả hai kiếp làm người của mình.

Mỗi lần nhớ lại, cô chỉ ước mình có thể quay lại cái khoảnh khắc năm ấy, lúc chuẩn bị đi thay người khác xuống nông thôn, để xin ông trời cho mẹ và các anh chị một cuộc đời êm ấm, ít nhất cũng không phải chịu cảnh bi thương như kiếp trước.

Phùng Huệ Trân hai mắt đỏ hoe, bởi cô biết giờ chính là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời cô.

Nếu cô nhớ không nhầm, thì kiếp trước chính là vào lúc này, cô đã bốc đồng lao ra rồi mắng cho bà bác một trận tơi bời khiến bà bỏ đi trong tức giận.

Cô xỏ chân vào đôi giày vải, tuy rằng cơ thể vẫn còn yếu nhưng vẫn cố lảo đảo vén rèm bước ra ngoài nhà chính.

Sự xuất hiện bất ngờ của cô khiến cả căn phòng im bặt.

Lưu Thúy Hoa, mẹ cô, thấy con gái mặt mũi trắng bệch, đứng cũng không vững thì vội vàng lao tới đỡ, dìu cô ngồi xuống cái ghế dài bên bàn ăn.

“Con dậy rồi sao không chịu gọi mẹ? Cái thân còn chưa hồi sức, con mà ngã một cái thì biết làm sao?”

Giọng người mẹ run lên vì lo lắng.

Nghe giọng nói quen thuộc ấy, mắt Phùng Huệ Trân lại đỏ hoe.

Bao đêm tỉnh giấc giữa những giấc mơ, cô luôn muốn nghe lại tiếng gọi ấy. Kiếp này, người khiến cô day dứt nhất… chính là mẹ.

Bà bác Ngô Ngọc Phân nhìn cô bé gầy gò, mặt mũi tái xanh, mắt ngấn lệ, khẽ thở dài. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, có nhiều chuyện cần phải nói cho rõ ràng.

“Huệ Trân, nếu cháu thật sự không muốn thay anh Kiến Quốc đi vùng kinh tế mới thì thôi, bác tìm người khác cũng được. Quan trọng là cháu phải khỏe lại, đừng nghĩ bác ép cháu làm gì.”

Phùng Huệ Trân thầm cười chua chát.

Kiếp trước, chỉ vì câu này mà cô như nổi điên, nhảy dựng lên mắng chửi bà bác không tiếc lời, khiến cả xóm kéo đến xem rồi lời ra tiếng vào. Từ đó, hai nhà trở nên cực kỳ căng thẳng, đến mức khi mẹ cô đổ bệnh cũng chẳng dám mở lời vay tiền nhà bác.

Cô hít một hơi, rồi ngập ngừng nói: “Bác, cháu xin lỗi. Hôm đó là vì nghe chị Cải Hoa nói rằng ngoài Tây Bắc có sói, còn có người ăn thịt người. Cháu nhát gan, bị dọa sợ nên mới nghĩ quẩn mà nhảy xuống sông."

Vừa nói, cô vừa âm thầm kéo luôn cái tên Cải Hoa ra ánh sáng, để khỏi bị cô ta chạy tới giả bộ đóng vai người tốt.

Nghe đến đó, Ngô Ngọc Phân càng thấy thương cô hơn.

Dù gì cũng mới mười lăm tuổi, nghe mấy chuyện hù dọa thì hoảng sợ là phải. Nghĩ tới con bé Cải Hoa nhà chú Ba, bà khẽ nhíu mày. Đúng là loại chuyên gây chuyện.

Giọng bà dịu lại: “Bác không giấu cháu làm gì, đúng là vùng ấy có sói, có cả thú hoang. Nhưng bác đảm bảo, nông trường mà bác chọn cho cháu cũng coi như ổn nhất rồi. Quản lý ở đó là bạn học cũ của bác trai. Bác dám đảm bảo cháu không bị đưa tới nơi tệ hại đâu, nên cứ yên tâm nhé.”

Kiếp trước, cô chưa từng nghe bà nói vậy.

Giờ nghĩ lại, thì dù làm ruộng ở nông thôn hay ở nông trường cũng chẳng khác gì nhau, chỉ là thay đổi địa điểm làm ruộng mà thôi.

Phùng Huệ Trân nhoẻn cười nhẹ, cảm giác như trút được gánh nặng khiến khuôn mặt cô sáng hẳn lên. Bà bác nhìn thấy vậy cũng trở nên an lòng.

“Bác à, cháu biết mà, bác không phải là người nhẫn tâm. Bác luôn thương tụi cháu, sao có thể ép người ta như vậy chứ? Chỉ tại, chị Cải Hoa cứ nói mấy chuyện dọa người, cháu lại ngu ngốc, nghe ai nói gì cũng tin."

“Cháu hiểu rồi, chuyện lần này coi như cháu cũng đã tỉnh ra. Suýt chết đuối một lần rồi cháu mới thấy, sao mình lại ngu đến thế? Nếu cháu chết thật, ba mẹ vất vả nuôi nấng bấy lâu chẳng phải là uổng phí hay sao?”

Nghe lời cô nói chân thành đến vậy, Ngô Ngọc Phân không còn gì để chê trách.

Nghĩ lại, chắc chắn là Cải Hoa đứng sau lưng giật dây, hù dọa con bé này. Trẻ con thì đâu thể tránh khỏi suy nghĩ bồng bột.

Nghĩ đến con bé con nhà chú Ba, suốt ngày lẽo đẽo theo bà đòi đi thay Kiến Quốc, chỉ mong moi được chút lợi ích, bà lại càng cảm thấy phiền.

“Huệ Trân, giờ đã nói rõ rồi thì con cứ nghĩ cho kỹ vào. Nếu con chịu thay anh Kiến Quốc xuống nông trường, bác sẽ gửi cho mẹ con mỗi tháng mười đồng.”

Phùng Huệ Trân sững sờ.

“Mười đồng ạ?”

“Ừ. Bác lĩnh lương xong là sẽ gửi về liền, coi như đền bù cho cháu. Đợi đến lúc bên đó cho quay về thành phố, bác hứa sẽ nhờ bác trai lo cho cháu một suất làm công nhân. Bác trai làm ở xưởng dệt, xin cho cháu làm công nhân cũng không khó.”

“Cháu nghĩ mà xem, giờ cháu còn nhỏ, không đi học được, ở làng làm ruộng cũng không tính được là một suất lao động chính. Nhưng đi nông trường thì khác, vừa có khẩu phần ăn, vừa không phải ăn bám ở nhà.”

“Có khi còn dư khẩu phần gửi về phụ thêm cho mẹ cháu. Bác nghe nói ở đó ăn uống cũng không đến nỗi thiếu thốn đâu. Đợi vài năm nữa rồi quay về, cháu sẽ có hộ khẩu thành phố, có tem phiếu, trở thành công nhân. Thế chẳng phải là chuyện tốt à?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc