Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu xanh biếc thêu trúc, chiếu lên người Diêu Doanh Doanh đang nằm trong chăn bông ấm áp. Thỉnh thoảng một vài tiếng chim hót thanh thúy, dễ nghe vang bên tai, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Cảm giác đó dễ chịu đến mức có thể tưởng tượng ra cảnh mình dường như đang đứng ở trên cành cây xanh mát, vuốt ve lông chim và tận hưởng làn gió mùa xuân. Mí mắt Diêu Doanh Doanh khẽ động, cô trở mình, cảm giác rằng có lẽ mình đang nằm mơ, trong mơ có một khu rừng rậm, có tiếng chim hót líu lo, còn có hương hoa gì đó đang tỏa ra mùi hương vừa ngọt ngào vừa đắng chát.
Bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc của đứa bé nhà hàng xóm bên cạnh, Diêu Doanh Doanh rụt vào trong chăn bịt tai lại, nằm thêm một lúc nữa, mới chậm rãi ngồi dậy, khẽ mở đôi mắt trong veo, ẩm ướt.
“A a a xong đời rồi, sắp bị mắng chết rồi!” Cô hoảng loạn xuống giường mặc quần áo, vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy đã mười rưỡi rồi.
Đâu thì vò cũng đã mẻ, chẳng ngại sứt thêm nữa, cô nằm lại lên giường, duỗi người mấy cái rồi lăn vài vòng.
Không có anh, ngủ quá thoải mái.
Chợt ngửi thấy trong không khí hình như có mùi thơm nhàn nhạt, không phải đang nằm mơ, Diêu Doanh Doanh lăn từ trên giường xuống, nhìn thấy trên bàn có một lọ hoa đào lớn.
Là một bình sữa bột rỗng rất lớn được đổ đầy nước, một bó hoa đào màu tím hồng đang nở rộ, tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng thơm ngát, trên một số cánh hoa vẫn còn đọng giọt nước. Diêu Doanh Doanh không nhịn được ôm lấy chúng, thỏa mãn ngửi, trong cơn say mê còn mang theo chút tham lam.
Cô vui vẻ mở cửa sổ ra, nhìn những cánh hoa đào đang khẽ khàng nhảy múa trong gió, ôi! Một cánh hoa chậm rãi rơi xuống! Diêu Doanh Doanh không kìm lòng nổi mà vân vê, đưa lên miệng nhấp nháp, có chút đắng chát, lại có chút thanh ngọt.
“Con gái, con dậy rồi đấy à? Con đã đỡ hơn chút nào chưa, mau mặc quần áo vào đi, đừng để bị lạnh.” Mẹ Diêu xách giỏ từ bên ngoài trở về nhà, nhìn Diêu Doanh Doanh đứng ở cửa sổ, bà ấy không nhịn được mà cằn nhằn.
Diêu Doanh Doanh trừng mắt, nghi hoặc nhìn về phía mẹ Diêu, chuyện này... Quá vô lý, không phải là mắng như tát nước vào mặt sao, cô dậy muộn như vậy mà.
Câu tiếp theo của mẹ Diêu đã lập tức giải đáp nghi vấn: “Đi rửa mặt rồi lại đây ăn cơm, sao lại đau đầu nữa rồi, haizz, có phải gần đây con học chữ nên mệt mỏi quá rồi không. Mẹ có nấu canh gà cho con đấy, đùi gà đều để dành cho con, là ŧıểυ Tống cố ý mang từ thành phố về đấy, thằng mẹ đúng là đối xử rất tốt với con! Nó làm xong phần việc của mình là lập tức đi làm thay cho con, muốn để cho con nghỉ ngơi thật tốt.”
Lúc này Diêu Doanh Doanh mới biết chuyện gì xảy ra, hừ một tiếng. Tống Thu Hòe mở miệng là nói dối! Đồ hai mặt.
Trong canh gà đậm đà có mấy quả cẩu kỷ, thơm mà không ngấy, Diêu Doanh Doanh vui vẻ ăn một cái đùi gà, cái kia đậy lại cất vào trong tủ. Đây là để lại cho Tống Thu Hòe buổi tối trở về ăn, chẳng qua anh thường sẽ đưa cho Diêu Doanh Doanh.
…
Ban đêm.
Tống Thu Hòe dựa vào đầu giường đọc sách, ánh đèn có chút tối, anh đưa tay ra với chiếc kính không gọng đang đặt trên mặt bàn rồi đeo lên. Chiếc kính gác trên sống mũi, lông mi dài lặng lẽ rủ xuống, làn da mịn màng như bạch ngọc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật qua trang khác, yên tĩnh lại cao quý.
Chỉ là rất nhanh đã bị quấy rầy.
“Tịch thu, của em!”
Diêu Doanh Doanh đi tới "Vèo" một cái tháo kính xuống rồi tự mình đeo lên, lại vểnh mông bò tới chân giường, đôi mắt xinh đẹp tỏ vẻ diễu võ dương oai nhìn Tống Thu Hòe.
Tống Thu Hòe cũng không ngẩng đầu, tiếp tục lật sách.
Thấy không ai để ý, Diêu Doanh Doanh tiếp tục đếm tiền trong hộp bánh bích quy, gần đây lại cướp được của Tống Thu Hòe mấy đồng, càng ngày càng nhiều hơn rồi.
“151, 152, 153...”
Âm thanh ồn ào đến mức Tống Thu Hòe cảm thấy bực cả mình, anh nắm mắt cá chân Diêu Doanh Doanh kéo vào trong ngực, bàn tay to cố định cánh tay đang nghịch ngợm của cô.
“Anh mau buông ra...” Diêu Doanh Doanh nhẹ nhàng đẩy anh ra, lông mi dài kiều mị khé quét qua, hơi thở nóng bỏng mềm mại quấn quanh ngực Tống Thu Hòe.
Tống Thu Hòe nhìn chằm chằm vài giây, cúi người nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi đầy đặn của Diêu Doanh Doanh, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp, rồi miêu tả hình dáng đôi môi cô, cái lưỡi nhỏ đỏ tươi chẳng biết từ lúc nào khẽ vươn ra, đáp lại anh.
Chiếc lưỡi lớn càng hôn càng sâu, tận tình càn quét trong miệng nhỏ, giống như đang ăn một quả anh đào chín mọng, ước gì có thể ép khô giọt nước cuối cùng. Ngực sữa to tròn không nhịn được nhẹ nhàng cọ xát lên lồng ngực rắn chắc để giảm bớt ngứa ngáy. Bị bắt nạt, khóe mắt của Diêu Doanh Doanh ậng nước, tủi thân đẩy anh ra một chút, chu đôi môi đỏ mọng no đủ lên án: “Lưỡi của anh to quá, em không ăn nổi.”
Nghĩ đến cái gì đó, cô lại bồi thêm một câu: “Anh trai em sắp về rồi! Anh không được làm nó sưng lên.”
Ánh mắt Tống Thu Hòe lập tức lạnh xuống, một bàn tay thô bạo bóp ngực cô, thịt sữa trắng nõn từ kẽ tay tràn ra.
Anh cười lạnh lùng, nói: “Anh trai nào, nói cho rõ ràng, là anh trai của em, hay là anh Hướng Đông mà em đã đính ước từ nhỏ.”