Diêu Doanh Doanh nhìn chằm chằm hơi nóng bốc lên từ chậu rửa chân bằng gỗ lim, nó giống như đang bốc hơi từ trong chậu ra khắp căn phòng nhỏ, còn không ngừng quay cuồng lăn lộn, nếu không tại sao bóng dáng của Tống Thu Hòe lại trở nên mơ hồ và đột nhiên lại xa lạ như vậy.
Cô cô gắng mở to mắt, bởi vì sợ rằng không cẩn thận nước mắt sẽ rơi xuống.
Diêu Doanh Doanh là một người rất thích khóc, sao lại nói cô thích khóc? Lấy ví dụ, có một lần lúc cô ra ngoài ăn tiệc, khi đó cô rất đói, lại bởi vì cô là con gái nên không được ngồi phục vụ vì vậy cô lập tức bật khóc rời đi, về đến nhà còn giận dỗi cáu kỉnh, kết quả bị đánh một trận, ừm, khóc càng thảm hại hơn.
Tống Thu Hòe nghiêm túc cất kỹ giấy viết thư rồi gấp lại.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay nhỏ được gấp gọn gàng ngay ngắn đặt ở góc bên trái bàn làm việc, những mảnh vải thừa cắt ra từ quần áo rách và một con chó đen nhỏ được Diêu Doanh Doanh móc ra bằng những sợi len nhỏ đủ màu sắc, những thứ đó đều để cho anh lau mực nước của bút máy.
Hít sâu vài lần, Tống Thu Hòe chậm rãi đi tới, đá văng bồn rửa chân dưới chân Diêu Doanh Doanh đi.
Anh mạnh mẽ nâng cái đầu đang cúi thấp của Diêu Doanh Doanh lên, lúc này mới phát hiện cô mím chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mắt cũng đỏ hoe.
“Có biết mình sai ở đâu không?” Tống Thu Hòe nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt trên của Diêu Doanh Doanh, nước mắt tích tụ ở hốc mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, còn có vài giọt đọng lại trên lông mi, muốn rơi mà không rơi được, thật sự vô cùng đáng thương. Nhưng đuôi mắt ậng nước đỏ ửng, đôi môi đầy đặn gợi cảm lại làm cho sự thương hại đơn thuần này biến chất.
“Sai ở chỗ ngay từ lúc đầu tôi không nên bị mù! Anh không tốt đẹp chút nào cả, đối xử không tốt với tôi, còn giả vờ giả vịt! Anh và nữ thanh niên trí thức khác mập mờ với nhau, không những vậy còn nói xấu tôi!” Diêu Doanh Doanh nghĩ đến chuyện xảy ra vào ban ngày, vừa tủi thân vừa đau lòng, đỏ mặt hét lên.
“Được lắm, tôi đối xử không tốt với em ư, tôi thì thấy tôi đã đối xử quá tốt với em rồi.”
Quai hàm Tống Thu Hòe căng chặt, trên mặt không có chút biểu cảm gì, túm lấy cổ tay Diêu Doanh Doanh kéo cô lên giường với lực không hề là nhẹ. Tay còn lại kéo dây lưng ra, tùy tiện ném xuống đất.
Diêu Doanh Doanh vừa khóc lóc vừa mắng chửi, nhưng vẫn không ngăn cản được anh, thoáng cái đã bị lột sạch quần áo.
Tống Thu Hòe vỗ mông cô một cái, “Bốp” một tiếng, cái mông vừa to vừa tròn của Diêu Doanh Doanh yểu điệu rung lên.
Anh dùng sức tách hai chân đang muốn kẹp chặt của cô ra, để lộ ra phần thân dưới với đám lông đen và huyệt thịt đỏ hồng. Hôm nay Diêu Doanh Doanh còn chưa rửa mông, Tống Thu Hòe cũng không quan tâm mà dùng lưỡi liếʍ, trước tiên liếʍ từ chỗ thịt đùi mẫn cảm liếʍ lên, sau đó liếʍ đến âʍ ɦộ chưa rửa. Hôm nay mùi ŧıểυ huyệt vô cùng nồng đậm, Tống Thu Hòe tham lam liếʍ, mυ"ŧ, đưa chiếc lưỡi dài vào trong quấy loạn, rồi dùng sức mυ"ŧ mạnh, cắn âm vật lôi ra ngoài... Diêu Doanh Doanh bắt đầu vung tay đánh đẩy lung tung, từng dòng dâm thủy chảy ra ngoài, cả người cô run rẩy.
Hai chân cô áp vào trên khuôn ngực rộng lớn, âʍ ɦộ đầy đặn hoàn toàn lộ ra, bị mυ"ŧ đến đỏ ửng, mặt trên đều là nước miếng và dâm thủy. Tống Thu Hòe duỗi thẳng eo, dươиɠ ѵậŧ to bằng cánh tay em bé chọc vào cô, cọ xát, dâm dịch ồ ạt chảy ra, miệng huyệt hết đóng lại mở nhưng vẫn không có gì tiến vào. Diêu Doanh Doanh không ngừng run rẩy, đuôi mắt đỏ bừng, bàn tay vô thức kéo núm vυ" to bằng quả nho trên bầu ngực sữa, ngâm nga rêи ɾỉ.
Tống Thu Hòe tát vào huyệt cô hai cái, phát ra tiếng "bốp bốp" vang dội, dâm thủy dính đầy tay. “Nên nói cái gì, còn muốn tôi dạy em sao?”
Diêu Doanh Doanh còn nhớ rõ cuộc cãi vã vừa rồi, cắn chặt môi, không chịu lên tiếng.
“Con điếm, tùy tiện chơi đùa mà cũng phun, sao lại dâm như vậy, mỗi ngày đều lắc qua lắc lại cái mông to lẳng lơ. Mẹ nó, có phải muốn quyến rũ tất cả mọi người đến luân phiên làm em hay không?” Tống Thu Hòe càng nghĩ càng tức giận, khuôn mặt lạnh lùng cao quý bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đỏ bừng lên, vỗ càng ngày càng mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, “Chậc chậc chậc”, “Bốp bốp bốp”. Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Diêu Doanh Doanh liên tục cao trào, dâm thủy chảy không ngừng giống như nước ŧıểυ.
“Xin... Xin lỗi ông xã, em không phun... không phun nữa, em là chó cái lẳng lơ của anh, dươиɠ ѵậŧ đâm vào đi mà... xin anh...” Diêu Doanh Doanh run rẩy, trợn trắng mắt, sảng khoái đến mức gần như mất đi thần trí.
Tống Thu Hòe lúc này mới hài lòng, hung hăng cắm vào, càng lúc càng mạnh hơn.
“A...”
Không biết là ai bắt đầu, bầu ngực no đủ căng mọng dán chặt vào lồng ngực rắn chắc, lưỡi to truy đuổi lưỡi nhỏ, lưỡi nhỏ triền miên đáp lại, hai người ôm lấy nhau thật chặt...