Thật ra nhà có kết cấu rất đơn giản, tổng cộng có ba gian phòng. Bên phải là phòng làm việc, nhưng bởi vì phòng ngủ có bàn học nên Tống Thu Hòe rất ít tới phòng này, nɠɵạı trừ mấy quyển sách thì đều để đồ của Diêu Doanh Doanh. Nào là máy may, các loại vải nhỏ thoạt nhìn vô dụng, rồi hộp kim chỉ, mấy chậu hoa hồng, mấy món đồ chơi linh tinh, còn có các loại thực vật khác nữa. Diêu Doanh Doanh sẽ sấy khô hoa nhỏ và lá cây rồi xâu lại với nhau, treo lên tường, cô thích nhất làm làm những thứ này.
Phòng giữa vốn là nơi dùng để nấu nướng, nhưng bởi vì vẫn ăn cùng cha mẹ cho nên gần như chưa bao giờ sáng lửa. Ở đó có đặt chậu rửa hay gì đó.
Căn phòng bên trái vừa nhìn là biết nó được tỉ mỉ bài trí.
Lý Hướng Đông vén rèm cửa thêu một con mèo trắng rất sống động lên, mùi thơm của phụ nữ lập tức đập thẳng vào mặt. Trên giường lớn trải ga màu tím nhạt, chăn bông gấp gọn gàng ở đầu giường, vỏ chăn màu xanh lá nhạt, trên đó có những hoa văn được thêu tỉ mỉ bằng những sợi chỉ nhỏ màu đầy màu sắc. Có thể thấy được nó có cùng kiểu dáng với rèm cửa sổ, nhưng rèm cửa sổ được thêu trúc xanh, phía dưới rèm còn điểm xuyết một đoạn viền ren màu trắng.
Dưới cửa sổ góc bên trái là một cái bàn gỗ lim đơn giản, trên bàn đặt một bó hoa đào lớn, cánh hoa đã bung nở, theo làn gió nhẹ thổi đến, chúng nhẹ nhàng bay tới bên rèm cửa sổ.
Đầu kia là một cái bàn trang điểm nhỏ đơn giản có gương, những chai kem chăm sóc da và những sợi dây buộc tóc đầy màu sắc được sắp xếp gọn gàng. Có hai cái tủ quần áo lớn, trong đó một cái cánh tủ đang mở ra, bên trong hai phần ba là quần áo váy vóc màu sắc rực rỡ, còn lại là một ít áo sơ mi nam và quần đen, treo đan xen cùng một chỗ.
Diêu Doanh Doanh có hơi xấu hổ, vội vàng đi qua đóng tủ quần áo lại, bình thường không có ai tới chỗ cô, cô cũng không quá chú ý.
“Thế nào! Không tệ đúng không, đều do em trang trí đó!”
Thật ra thì cô có một chút chột dạ, lúc ấy cô nhất quyết đòi làm ga trải giường và rèm cửa sổ màu đỏ, nhưng Tống Thu Hòe nói là nhìn nhiều đau đầu. Anh không cho nên cuối cùng cô bất đắc dĩ phải dùng mấy màu sắc này, kết quả tất cả mọi người đều khen gu thẩm mỹ của cô, dần dần cô tự động xem nhẹ chuyện cãi nhau với Tống Thu Hòe vì màu sắc ga giường.
Lý Hướng Đông đáp lại một tiếng, đi vài bước đến trước bàn làm việc, trên đó có đặt một ít sách, bút, thư, dụng cụ vẽ tranh gì đó, ở góc bàn còn có một con chó nhỏ dùng để lau mực nước bằng vải. Nghĩ, nếu là anh ta, anh ta sẽ đặt một hàng huy chương.
Đúng lúc anh ta định mở miệng nói gì đó thì nghe thấy tiếng mẹ Diêu gọi lên ăn cơm.
“Đây là quà anh tặng em, là anh... là anh và anh trai em cùng tặng.”
Thứ đưa tới chính là một cái lắc màu vàng, do từng bông hoa nhỏ màu vàng nối với nhau tạo thành.
“A, không được, không thể đeo đâu, sẽ bị người khác bàn tán...” Diêu Doanh Doanh nhẹ nhàng vuốt ve, cô rất vui, nhưng lại càng lo lắng.
“Không sao, là dùng huy hương nung chảy rồi làm ra, không ai dám nói lung tung đâu.” Lý Hướng Đông cụp mắt, xa lạ lại sắc bén.
Lúc này Diêu Doanh Doanh mới vui vẻ nhận lấy, ngửa đầu ngọt ngào bày tỏ lòng biết ơn, đôi mắt lấp lánh, đôi môi đỏ hồng ẩm ướt, mái tóc đen nhánh, vừa nhìn vào đã khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ.
...
Trên bàn cơm rất náo nhiệt, đồ ăn bốc hơi, nóng hôi hổi. Lý Hướng Đông xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, gắp đồ ăn vào bát cha Diêu.
“Hướng Đông, cháu phải ở nhà thêm vài ngày nhé, gian phòng Tây đã thu dọn xong xuôi cho cháu rồi...”
Lý Hướng Đông lại cầm lấy một cốc rượu trắng đưa qua, xin lỗi nói: “Chú, cháu thật sự xin lỗi, thật ra cháu còn có việc quan trọng phải làm, chỉ đi ngang qua đây thôi, lát nữa sẽ có người tới đón cháu.”
Nói xong thì uống cạn cốc rượu, còn dốc ngược cốc rượu lại để ra hiệu.
Cha Diêu lôi kéo Lý Hướng Đông nói chuyện, mà Diêu Doanh Doanh chỉ cúi đầu chiến đấu với thịt trong bát, mấy ngày nay thật sự giống như lễ tết, cô được ăn rất nhiều thịt!
Đột nhiên vang lên tiếng đẩy cửa, miệng Diêu Doanh Doanh nhét đầy thức ăn ngó ra xem.
Tống Thu Hòe vừa vào đã nhìn thấy Lý Hướng Đông, anh ngạc nhiên nhướng mày, nói: “Đến rồi à.”
Sau khi chào cha mẹ Diêu thì lập tức đi thay quần áo.
Giờ phút này người mơ hồ nhất chính là Diêu Doanh Doanh, sao bọn họ lại quen biết nhau!
Còn chưa kịp giải thích thì ngoài cửa đã vang lên tiếng còi xe, Lý Hướng Đông phải rời đi.
Lý Hướng Đông cầm lấy áo lên, cung kính chào cha mẹ Diêu, xoa đầu Diêu Doanh Doanh rồi đi ra ngoài..
Cuối cùng còn nói vài câu với Tống Thu Hòe, lúc này Lý Hướng Đông mới lên xe rời đi, nhưng thật ra cũng không nói gì nhiều.
Lý Hướng Đông nhìn thanh niên có khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt lạnh lùng trước mặt, lấy một tấm ảnh ở trong ngực đưa qua.
“Cái này cho anh đi, tôi giữ lại không thích hợp. Những lời nói năm đó đều là nói bậy thôi, các anh em chỉ là ồn ào lung tung. Tôi vẫn luôn coi Doanh Doanh là em gái, em ấy cũng không thích tôi, hy vọng hai người luôn ở bên nhau, sống với nhau thật tốt, đừng vì chuyện năm đó mà có khúc mắc.”
Nói xong không để ý phản ứng của Tống Thu Hòe mà lập tức sải bước rời đi.
Tống Thu Hòe cúi đầu nhìn ảnh chụp trên tay, là Diêu Doanh Doanh năm mười bốn tuổi.
Đây là lần thứ hai anh nhìn tấm ảnh này, lần đầu tiên là ba năm trước, Lý Hướng Đông uống quá nhiều, có người lấy trộm tấm ảnh này từ trong ví tiền của anh ta rồi lan truyền khắp nơi rằng đây chính là cô vợ nhỏ mà Lý Hướng Đông luôn cất giấu.