Diêu Doanh Doanh thật sự hơi sợ Lý Hướng Đông, mặc dù lúc còn nhỏ anh ta có bắt nạt cô nhưng cũng là chọc ghẹo một chút thôi, quá đáng nhất là lúc nói "đầu gà trống, đầu gà mái, không ở đầu này thì ở đầu kia" rồi cốc vào đầu cô một cái. Nhưng khi anh ta đánh nhau với người khác mới quả thật đáng sợ, mắt đỏ au, đấm liên tiếp vào người đối phương. Chẳng qua đa số những lần đánh nhau đó đều là vì cô, từ nhỏ lớn lên cô đều rất xinh đẹp, luôn luôn có những người có ý đồ xấu với cô.
Mặc dù sợ, nhưng quả thật trước kia cô vẫn rất ỷ lại vào người anh trai Lý Hướng Đông này. Lúc anh ta mới đi lính, Diêu Doanh Doanh mới mười tuổi. Khi đó, mỗi lần anh ta rời nhà quay về doanh trại đều phải cõng theo Diêu Doanh Doanh, nếu không cô có thể chặn cửa khóc cả một ngày. Mà cho dù đã nhập ngũ thì mỗi tháng cũng phải viết hai lá thư gửi về, bởi vì Diêu Doanh Doanh nhận biết được ít chữ nên trong thư phải vừa có chữ, vừa có tranh vẽ mới được. Nhưng khi Diêu Doanh Doanh mười lăm mười sáu tuổi, đột nhiên Lý Hướng Đông không gửi thư về nhà nữa, đó chính là lúc xảy ra chiến tranh loạn lạc ở biên giới, cũng là lúc Lý Hướng Đông liên tục được thăng chức. Số lần gặp mặt quá ít, hơn nữa cha Diêu mẹ Diêu vẫn luôn nhắc nhở Diêu Doanh Doanh phải giữ khoảng cách, dù sao anh ta cũng không phải anh ruột, nên dần dần mối quan hệ giữa họ trở nên xa lạ. Lần gần nhất mà họ có liên hệ với nhau là lúc cô kết hôn với Tống Thu Hòe, Lý Hướng Đông tặng một bộ chăn tơ tằm rất đặc biệt, mặt chăn màu hồng cánh sen có thêu hoa mẫu đơn và chim phượng hoàng màu đỏ sẫm, cánh của phượng hoàng không biết dùng cách nào để thêu mà thoạt nhìn giống như một dòng nước chảy lấp lánh ánh vàng, chúng dường như muốn lập tức tung cánh bay lên! Khi Diêu Doanh Doanh vừa muốn cẩn thận nghiên cứu cách thêu thì đã bị cha Diêu cất đi, nói rằng quá phô trương, ngay cả nhìn lén cũng không được!
Mặc dù con trai ruột không trở về nhưng cha mẹ Diêu vẫn rất vui vẻ, dù sao đó cũng là đứa trẻ mà họ quen biết từ nhỏ đến lớn. Còn có hai món ăn chưa làm xong, mùi dầu mỡ trong phòng có hơi nồng nên Diêu Doanh Doanh dẫn Lý Hướng Đông đến phòng mình và Tống Thu Hòe trước.
Lý Hướng Đông nhìn quanh sân, có rất nhiều thay đổi so với mấy năm trước.
Năm gian phòng phía trước vẫn là nơi cha Diêu và mẹ Diêu. Còn mảnh đất phía sau, nơi mà khi còn bé bọn họ đã trồng cây hòe và cây táo thì đều bị chặt phá để dựng lên ba gian phòng.
Diêu Doanh Doanh vẫn còn chưa kịp quen với người anh trai có chút xa lạ này, luôn cảm thấy cả người không được tự nhiên khi đứng bên cạnh anh ta. Lúc này mặt trời sắp lặn rồi, ánh chiều tà chiếu vào sườn mặt Lý Hướng Đông, nổi bật chiếc cằm cương nghị, phác họa sống mũi của anh ta. Anh ta nhìn chằm chằm vào căn nhà mới xây, trầm mặc không nói lời nào, không biết vì sao lại cảm thấy có chút bức bối.
Diêu Doanh Doanh xoa tay, ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Lý Hướng Đông.
“Anh Hướng Đông, anh nhìn xem, đây là nhà của em! Em với, sau khi em kết hôn đã xây căn nhà này. Anh thấy thế nào, có phải rất rộng rãi đúng không? Chiếc xích đu lúc trước đã bị dời đến phía sau căn nhà rồi, nhìn ra cửa sổ còn có thể thấy hoa lê nữa đấy, khi mở cửa sổ, đưa tay ra thì có thể chạm tới...”
Vừa nói, vừa dẫn Lý Hướng Đông đi vào.