"Vũ Vi, đây là đồ em cần. Sau này hai em định thế nào?" Quan Hạo đeo kính, dáng vẻ nho nhã, đúng chuẩn phong thái của một đàn anh. Anh ấy xách theo một túi đồ và một chiếc giỏ.
"Đàn anh, chúng em chuẩn bị xuống nông thôn với cha mẹ." Hạ Vũ Vi vui vẻ nhận lấy túi đồ. Bên trong toàn là thuốc men mà cô cần.
Dù là tự mình nghiên cứu hay sử dụng ở nông thôn, đây đều là những loại thuốc dự phòng cần thiết. Ở những vùng nông thôn thiếu thốn vật tư như vậy, đôi khi chỉ cần một viên thuốc là có thể cứu sống một mạng người!
"Hai đứa con gái như các em sao có thể chịu đựng nổi cuộc sống khổ cực ở nông thôn chứ?" Quan Hạo cau mày. Chuyện của thầy, anh ấy cũng bất lực, không thể giúp được gì.
"Đàn anh, anh đừng lo lắng. Bọn em nhất định sẽ kiên cường vượt qua. Chuyện ở Bắc Kinh, còn phải nhờ anhtiếp tục tìm kiếm chứng cứ, sớm ngày minh oan cho cha em." Hạ Uyển Uyển vỗ ngực cam đoan.
Quan Hạo nghe vậy, càng thêm đau đầu. Hai cô em gái này là bảo bối của thầy, thế mà anh ấy lại không có cách nào bảo vệ bọn họ. Anh ấy thật vô dụng!
"Em gái, xin lỗi, đều tại đàn anh vô dụng, không giúp được gì cho hai em. Còn đây là đồ vợ anh nhờ anh mang đến cho hai em." Nói xong, Quan Hạo đưa chiếc giỏ cho Hạ Uyển Uyển. Bên trong là thịt lợn kho thơm phức và trứng gà.
"Ôi chao! Nhờ anh chuyển lời cảm ơn đến chị dâu, chị ấy vẫn luôn biết em thích ăn thịt lợn kho do chị ấy làm nhất." Hạ Uyển Uyển cảm động nói. Lúc này, người có thể giúp đỡ bọn họ không nhiều, ai nấy đều như tránh tà. Dù sao thì có lòng là tốt rồi.
"Cái này hai em cầm lấy. Đến đó, viết thư cho anh, mỗi tháng anh sẽ gửi cho hai em một ít tiền." Nói xong, Quan Hạo lấy trong túi ra một xấp tiền, đưa cho Hạ Vũ Vi.
Hạ Vũ Vi vội vàng từ chối. Nhà đàn anh của cô còn có con nhỏ đang bú sữa, mỗi tháng chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi kia, chắc cũng chẳng đủ chi tiêu.
"Đàn anh, đều là người một nhà, em cũng không giấu diếm gì anh. Chồng em... gia đình ba người bọn họ đều gặp chuyện không may. Bán nhà cũng được một khoản kha khá, chúng em có tiền tiêu."
Quan Hạo ngạc nhiên nhìn Hạ Vũ Vi. Vậy chẳng phải cô mới kết hôn chưa được hai tháng đã thành quả phụ sao?
"Chuyện... chuyện này rốt cuộc là thế nào? Sao mới kết hôn mà đã…" Anh ấy định hỏi "đã thành quả phụ sao?", nhưng lại không nỡ nói ra miệng.
"Những chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là chúng em có tiền. Đàn anh, anh cũng phải bảo trọng, cẩn thận bọn xấu xa kia trả thù." Hạ Vũ Vi bình tĩnh nói, dường như người chết không phải là người thân của cô.
"Được! Anh biết rồi. Hai em đi đường cẩn thận. Chuyển lời hỏi thăm của anh đến thầy và cô."
"Vâng, đàn anh bảo trọng!"
"Hai em cũng vậy!"
"Đàn anh, em tiễn anh." Hạ Uyển Uyển như một cô hồ ly nhỏ, len lén đi theo Quan Hạo xuống lầu, sau đó nhanh tay nhét một bức thư vào tay anh ấy.
Quan Hạo nắm chặt bức thư, hồi hộp đến mức mồ hôi túa ra đầy tay. Về đến nhà, vợ anh ấylà Lăng Phương Nguyệt bế con ra đón, vội vàng hỏi: "Anh về rồi à? Đã đưa đồ cho họ chưa?"
"Ừ."
Thấy chồng có vẻ căng thẳng, Lăng Phương Nguyệt cũng lo lắng hỏi: "Sao vậy? Sao trán anh lại đổ nhiều mồ hôi thế?"
"Không có gì, không có gì." Quan Hạo né tránh ánh mắt của vợ, đi thẳng vào thư phòng, hít sâu vài hơi rồi mới dám mở bức thư ra.
Càng đọc, lông mày Quan Hạo càng nhíu chặt. Thì ra, tất cả mọi chuyện đều là do ông ta giở trò. Chỉ vì lòng tham không đáy mà hãm hại cả nhà thầy.
Tuy nhiên, không biết ai đã phế bỏ hai tay ông ta. Chuyện này thật sự là đại khoái nhân tâm! Nghe nói, nhà ông ta cũng bị người ta dọn sạch đồ đạc trong một đêm. Thật hả giận!
Kẻ xấu phải có kết cục như vậy. Nghĩ vậy, Quan Hạo liền viết một bức thư tố cáo.
Không phải chỉ có mình ông ta biết tố cáo, anh ấy cũng biết!